Ám Dạ Tuyệt nói một cách ẩn ý: “Cậu thuê cô ta giết chính cậu đi, sẽ lập tức biết ngay năng lực của một sát thủ.”
“Ý kiến hay! Không cần phải khoa trương vậy đâu, nếu tình hình kinh tế của cậu đang có chiều hướng đi xuống, vậy cứ để tôi thuê cho nhé.” Nhâm Mục Diệu mượn cơ hội giễu cợt hắn ta.
Đinh Hạo Hiên tức giận, giương mắt càn quét nhìn hai gương mặt tuấn tú.
————
Kiều Tâm Du nhìn vào chiếc chén sứ, một màu nâu đỏ, hệt như một vũng nước cặn dơ, cảm giác ghê tởm xông thẳng lên trên cổ họng cô, mùi thuốc bắc đậm đặc dần dần tản ra bốn phía.
Cô lập tức bít chặt lỗ mũi, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Vị Doanh Dưỡng Sư đầy kinh nghiệm đứng một bên, cung kính giới thiệu: “Đây là cháo thảo dược Huyết Yến, đối với việc dưỡng thương và làm lành vết thương, bổ huyết và dinh dưỡng, hiệu quả cực kì tốt và rõ rệt.”
“Huyết Yến? Chính là máu đàm của Chim Yến xuất ra từ việc ho khan sao.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du lần đầu tiên nhìn thấy loại ‘thực phẩm dinh dưỡng’ trân quý như vậy, tuy cô có kiến thức hiểu biết về nó nhưng, “Vật này có thể ăn sao?”
Vừa nghĩ tới ‘đàm’, Kiều Tâm Du không nhịn được nôn ọe.
“À.
.
.
.
.
.” Vị Doanh Dưỡng Sư bác học đa tài bối rối giải thích, “Ơ.
.
.
.
.
.tôi có thể giải thích.” .
“Thật ghê rợn! Tôi không ăn đâu!” Kiều Tâm Du đem chén cháo thảo dược Huyết Yến đẩy ra xa xa.
“Cô chủ, nhưng tiên sinh đã hạ lệnh, vì để cho sức khỏe của cô sớm khỏe lại, mọi thức ăn của cô điều được chế biến theo sách Điều Lý Dinh Dưỡng.” Doanh Dưỡng Sư có chút khó xử.
Kiều Tâm Du nhìn vị Doanh Dưỡng Sư khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, gần với tuổi của mẹ cô, cô cũng không muốn làm khó bà ấy, “Vậy, vậy, bà có thể len lén đem nó đổ đi, à khoan! Nếu đem đổ thì thật tiếc, bà đã nói nó rất dinh dưỡng mà, vậy bà uống đi, bà không nói, cháu cũng không nói, sẽ chẳng ai biết đâu.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du đang liều lĩnh mạo hiểm thuyết giảng ý tưởng độc đáo của mình, kết quả.
.
.
cửa đột nhiến truyền đến một tiếng cạch ——
“Không tệ không tệ! Ý tưởng này thật sự không tệ! Không ngờ em còn dám nghĩ đến chuyện tìm đồng lõa lừa gạt tôi nữa đấy!” vẻ mặt Nhâm Mục Diệu âm trầm đi vào.
Mùi thuốc bắc nồng nặc tràn ngập từng góc trong gian phòng này.
Loại mùi vị này thật sự rất khó ngửi! Nhâm Mục Diệu không khỏi nhíu mày.
Kiều Tâm Du liếc mắt nhìn hắn, bộ mặt không chút che giấu tâm trạng mình không vui, cô chu môi, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ tức giận.
Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, như phát ra hơi thở thần bí làm cho con người ta có cảm giác nhìn không thấu, dám khi dễ hắn, sự uy nghiêm, lạnh lẽo của hắn càng tăng cao, càng thêm phấn khí thế uy hiếp.
Tầm mắt hai người giao nhau, tuy không lóe ra tia lửa, nhưng mùi khói thuốc súng từ từ tràn ngập khắp căn phòng.
Nhâm Mục Diệu thu hồi tầm mắt trước, “Bà đi xuống đi!”.
Hắn lãnh đạm nói với vị Doanh Dưỡng Sư.
Doanh Dưỡng Sư thấy không khí giữa hai người có phần không tốt, lập tức nhanh chân chạy mất, giống như muốn chảy thoát khỏi một trận hoả hoạn, cực kì vội vàng.
Kiều Tâm Du tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, kéo chăn lên, muốn tiếp tục nằm xuống ngủ.
Nhâm Mục Diệu lập tức lạnh băng ra lệnh: “Ăn nó trước đã!”
“Muốn ăn, anh ăn đi!” Kiều Tâm Du cố chấp như một đứa trẻ giận dỗi, “Tôi biết rõ anh chán ghét tôi, nhưng cũng không cần ‘chỉnh’ tôi tới mức này chứ!”
“Em nói tôi đang ‘chỉnh’ em?”.
Đôi mắt sâu của Nhâm Mục Diệu toát ra tia lửa, hắn đặc biệt điều động một vị Doanh Dưỡng Sư tới chăm sóc sức khỏe của cô, thế nhưng cô lại không phân biệt tốt xấu, không để ý tới hành động tốt đẹp của hắn, còn nói hắn ‘chỉnh’ cô.
“Còn không phải à? Anh nhìn xem đây là cái gì!” Kiều Tâm Du khuấy động lên một chút thứ kì lạ trong chén sứ, mùi thuốc bắc lập tức bay ra.
“Đây là gì?” Nhâm Mục Diệu lại gần, liếc mắt nhìn.
“Là Huyết Yến ~~~” Âm thanh Kiều Tâm Du run rẩy.
Tưởng có thứ gì kì lạ, thì ra là cái này, “Huyết Yến, rất bổ cho thân thể, chuyện bình thường thôi.
Nhân lúc còn nóng, mau ăn hết đi!”
“Bình thường?” Trên mặt Kiều Tâm Du hiện lên vẻ u ám, cô cảm thấy đầu những người này mới không bình thường đấy? Cô xoay đầu, “Tôi không ăn!”
“Ăn!” Nhâm Mục Diệu cáu kỉnh nói, giọng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.
“Không ăn!” Kiên quyết không cúi đầu trước thế lực của ác ma.
“Không ăn đúng không, vậy em muốn tôi cạy miệng em ra rồi đổ chúng vào sao?”
Kiều Tâm Du mím chặt miệng, con ngươi trong suốt hiện lên một làn nước, hệt như nai con, cực kì điềm đạm đáng yêu.
Nhâm Mục Diệu thở dài một cái, ngừng thở, cầm lên chén cháo uống vào một hớp.
Kiều Tâm Du vui vẻ, tên này quả nhiên không bỏ được thứ Huyết Yến trân quý như thế, nên tự mình hưởng dụng.
Cô vừa định vỗ tay khen ngợi ‘Tráng Sĩ’, kết quả ——
Gương mặt tuấn tú của hắn dần dần đến gần cô, Kiều Tâm Du muốn trốn tránh, nhưng chỉ vừa cử động mạnh một chút, lập tức làm đau vết thương trên bụng, một cơn đau nhói lập tức được kích thích.
Muốn tránh nhưng không thể tránh, cánh môi Kiều Tâm Du chỉ có thể bị hắn chiếm lấy.
.
.
.
.
.
Một thứ mùi tanh nồng nhanh chóng quanh quẩn ở chóp mũi của cô, Kiều Tâm Du ngậm chặt miệng, không để cho gian kế của hắn được như ý.
Con ngươi Nhâm Mục Diệu càng thêm phần tối tăm, cắn mạnh một cái vào đôi môi hồng, thừa dịp cô kêu đau, linh hoạt dùng lưỡi cạy ra hàm răng cô, Huyết Yến nồng đậm dần dần trượt vào trong miệng của cô, Nhâm Mục Diệu lo lắng cô không chịu nuốt xuống, nên triền miên hôn cô.
Một ý nghĩ xảo trá lướt qua trí óc, Kiều Tâm Du dùng lưỡi đem đồ hắn đẩy qua lần nữa đẩy trả lại cho hắn, Nhâm Mục Diệu biết dụng ý của cô, lập tức phản kích.
.
.
.
.
.
Cứ như vậy, môi lưỡi quấn quít, một trận ‘Thần thương khẩu chiến (miệng đấu miệng)’ lâu dài lập tức được triển khai.
Trải qua một phen tác chiến trăm ngàn cực khổ, chén cháo thảo dược Huyết Yến cuối cùng cũng được giải quyết hết.
Kết quả chính là, hai bên đều tổn hại, Kiều Tâm Du uống vào không ít, nhưng cô cũng không để cho Nhâm Mục Diệu tốt hơn, hắn bị buộc uống một phần.
Đôi môi Kiều Tâm Du bị hắn giày vò tới mức sưng đỏ, tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn.
Dùng sữa tươi súc miệng, xóa đi mùi vị ghê tởm này.
Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, “Mùi vị này rất kì quái sao?”
“Dĩ nhiên rất kì quái!” Kiều Tâm Du nghiêm túc giải thích: “Máu đàm của chim Yến xuất ra lúc ho khan, anh dám nói vị này không kì dị sao?”
Gương mặt tuấn tú của Nhâm Mục Diệu cứng đờ, lập tức từ hồng chuyển sang xanh, sau đó lập tức biến thành màu đen, “Em! Một ngày ba phần, đừng mong trốn!” Nói xong, hắn sải bước chạy nhanh về phòng vệ sinh.
Lần đầu tiên Kiều Tâm Du nhìn thấy ‘Sắc thái rực rỡ’ của hắn, không nhịn được mà cười: “Nếu anh có thể giúp tôi ăn, tôi lập tức sẽ thuận theo một chút.”
Rất nhanh, Nhâm Mục Diệu từ phòng vệ sinh đi ra, mặt có chút tái nhợt, nhưng khí thế vẫn như cũ hiên ngang, “Tôi chỉ muốn thân thể em sớm khỏe lại thôi.”