Trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn bay lên, một lớp lại một lớp đem hai người bao bọc lại.
Bầu không khí kiều mị không làm tan được sự lưu luyến cùng tình yêu nồng nàn...
————
“Pính pong, pính pong...” Chuông cửa vang lên.
Nơi này là phòng ở của Nhâm Dịch Tuấn, mặc dù đã lâu không về, nhưng thời gian trước hắn đã báo cho công ty quét dọn tới, cho nên lúc quay lại, lập tức có thể vào ở.
Nhâm Dịch Tuấn để cây viết lên trên bàn máy tính, lười biếng mở cửa, lạnh lùng liếc nhìn Lương Tử Ngưng đang ở ngoài.
“Thế nào? Không cảm thấy tò mò sao?” Lương Tử Ngưng đi vào.
“Trừ em ra, còn ai biết anh ở đây?” Chân mày Nhâm Dịch Tuấn khẽ nhíu chặt, “Anh không phải đã chuẩn bị sẵn một phòng trọ nhỏ cho em rồi sao, sao em còn tới đây?”
Cô kéo khẩu trang trên mặt xuống, “Yên tâm đi, không ai phát hiện ra đâu.” Giơ lên cái bọc trong tay, “Anh xem, em mang đến cái gì này?”
Một chai rượu đỏ, còn có nguyên liệu nấu ăn.
Cô rất tự nhiên đi tới phòng bếp, giống như chính mình là Nữ Chủ Nhân ở nơi này, “Em muốn làm thịt bò bít tết, anh thích tiêu hạt đen hơn hay thì là hơn, hay sao?” Cô cầm tạp dề lên.
“...” Mặt Nhâm Dịch Tuấn tối đen, tay hắn xoa xoa chân mày, lộ ra hơi thở bất mãn.
Lương Tử Ngưng mặc kệ hắn có đáp lại hay không, tiếp tục nói: “Em biết anh thích vị hạt tiêu đen hơn, chín bảy phần, đúng không? Còn có gan ngỗng nữa, rồi canh rau, một bữa ăn tối perfect!” Cô không khỏi cảm thấy đắc chí.
“Đủ rồi!” Một tiếng tức giận lạnh lùng vang lên, cắt đứt lời nói của Lương Tử Ngưng, “Để đồ xuống, sau đó em có thể đi.
Đừng quên buổi phỏng vấn ngày mai! Còn nữa..., sau này đừng tới đây, nhớ! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta là người xa lạ!”
“Dịch Tuấn...” Lương Tử Ngưng bị lời nói lạnh băng của hắn làm cho tim nhói đau, từng quả trái cây cùng rau dưa rất nhanh rơi xuống đất, “Dịch Tuấn, ngày mai chúng ta hãy là người xa lạ được không, tối nay cho em ở lại đây đi! Coi như đây là đêm cuối cùng có được không?”
Phụ nữ luôn biết cách vận dụng ưu thế của mình, cô chầm chậm đi về phía hắn, tiện tay cởi xuống quần áo trên người, mặc dù bầu không khí lạnh băng khiến cô run cầm cập, nhưng cô cố gắng cố giữ vững trấn tĩnh.
Con ngươi Nhâm Dịch Tuấn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay, lười phải liếc nhìn cô một cái.
Khi Lương Tử Ngưng đi tới trước mặt hắn, toàn thân đã không còn mảnh vải che thân, cô đẩy chiếc máy tính xách tay trên đùi hắn xuống, dang chân quấn quanh đùi của hắn.
“Anh cứ như vậy buông em ra sao? Xin anh hãy để lại cho em một buổi tối thật đẹp được không...” móng tay màu đỏ vẽ vẽ từng vòng tròn quanh ngực hắn.
Cô muốn hắn, cô luôn luôn chủ động tranh thủ từng chút một, cánh tay trắng nõn ôm cổ của hắn, chủ động đưa lên đôi môi mềm đỏ thẫm.
Nhâm Dịch Tuấn không cự tuyệt, mặc cho nụ hôn của cô rơi vào đôi môi lạnh như băng của mình.
Đôi mắt Lương Tử Ngưng khẽ mở ra, cô cho là mình đã có được sự đồng ý của hắn, càng thêm lớn mật mút vào môi của hắn, giãy dụa vòng eo nhỏ nhắn, liếm liếm làn da nhạy cảm, cởi ra áo sơ mi của hắn, bàn tay nhỏ bé dò xét đi vào, vuốt ve từng múi bụng rắn chắc.
“Dịch Tuấn, em muốn.
.
.
.
.
.
Cho em.
.
.
.
.
.” Cô yêu kiều, hy vọng có thể thắp lên ngọn lửa trong lòng hắn, cùng nhau cháy.
Thắt lưng truyền đến chút sức lực, trong giây lát, Lương Tử Ngưng bị hắn đè ở trên người, khóe miệng cô cong lên một nụ cười, đôi tay hắn vuốt ve lưng cô.
Ngón tay Nhâm Dịch Tuấn xoa xoa khu vực thần bí, đôi mắt hắn bỗng dưng căng thẳng, ngọn lửa đang thiêu đốt trong nháy mắt bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Lương Tử Ngưng thấy đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn ngày càng tối đen, dường như có dự cảm xấu, cô nóng nảy, nắm lại bàn tay hắn, đặt tại bộ ngực của mình, ngay vị trí của trái tim, “Dịch Tuấn, tất cả của em đều là của anh, nó cũng là của anh.”
Bỗng chốc, Nhâm Dịch Tuấn đứng lên, “Em muốn làm gì? Muốn tôi đâm rách tầng lá mỏng manh kia, sau đó lại trì hoãn thêm một tháng? Em căn bản cũng không muốn giúp tôi đoạt lại Tập đoàn Nhâm thị đúng không?”
“Không, em không có.” Lương Tử Ngưng ngồi yên, nắm lấy cánh tay của hắn, “Dịch Tuấn, em rất vui khi có thể giúp anh đoạt lại Tập đoàn Nhâm thị, anh phải tin tưởng em.
Em chỉ không kìm chế được, không thể tưởng tượng được sau này khi không có lồng ngực của anh sẽ như thế nào, em còn có thể ngủ yên sao? Nằm cạnh bên người đàn ông khác, em còn có thể nằm sao?”
Nhâm Dịch Tuấn đem cô ôm vào lòng, “Anh biết để em làm chuyện này sẽ khiến em rất uất ức, em đáp ứng anh, giúp anh có được tập đoàn Nhâm Thị được chứ, đến lúc đó anh nhất định sẽ cưới em, vị trí vợ của Tổng giám đốc sẽ là của em.”
Nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt của cô lăn xuống, giọng nói run rẩy: “Dịch Tuấn, cám ơn anh.
.
.
.
.
.” Thật ra thì cô muốn nói, cô vốn cũng không cần cái chức vị vợ của Tổng Giám Đốc Tập đoàn Nhâm thị, cái gì vợ Tổng giám đốc cơ chứ, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn thôi, không danh, không phận, cũng không sao.
Nhưng, cho dù là yêu cầu nhỏ bé hèn mọn tới mức nào, cô biết hắn cũng sẽ không thỏa mãn cho cô, cho nên cô lựa chọn nghe theo hắn, tuyệt đối phục tùng hắn.
Cũng bởi vì một nguyên nhân —— cô yêu hắn.
Ba chữ thật đơn giản, cô thậm chí cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết, bây giờ chỉ là đi câu dẫn một người đàn ông, cô sao lại không làm được.
“Được rồi, đừng khóc nữa.
Lập tức quay về, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày mai đi, đừng để mắt sưng tấy, đừng giống chị em, thất bại trong gang tấc.”
“Vâng!” Cô chỉ là một công cụ, ngay cả tư cách nói lên tâm tình của mình cũng không có.
Cô khom lưng, nhặt quần áo đang rơi dưới đất lên, mau chóng mặc vào không chút để ý, “Dịch Tuấn, em còn có thể tìm anh không.
.
.
.
.
.
Ở đây, sau khi màng trinh bị hắn ta đâm phá.
.
.
.
.
.”
Chân mày Nhâm Dịch Tuấn khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Có thể, nhưng phải thật cẩn thận.”
“Đây chẳng phải là cuộc tình bí mật sao?” Lương Tử Ngưng nín khóc mỉm cười, “Chơi sẽ rất vui.”
Mặc xong quần áo, cô nhón chân lên, nhanh chóng để lên môi hắn một nụ hôn, “Em nhất định sẽ cố gắng gấp bội, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, để chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ rời xa.”
Con ngươi đen nhánh thoáng hiện ánh sáng lạnh, cầm tay của cô lên, “Em nhìn xem, đây là cái gì? Nhâm Mục Diệu không thích phụ nữ sơn móng tay màu đỏ đâu.
Còn nữa..., trên người không được phép có mùi nước hoa quá nồng, nó không thích đâu.”
“Anh làm em đau.” Lương Tử Ngưng lạnh run, rút tay mình về, “Em biết rồi, ngày mai em sẽ chú ý.” Trong đôi mắt cô lóe lên tia lạnh, thoáng qua thứ ánh sáng bi thương, rồi từ từ trở nên ảm đạm.
.
.
.
.
.