Nước mắt
tùy ý chảy qua gò má xinh đẹp ánh lên điểm tinh quang trong suốt, đôi
mắt trong veo lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo thuần khiết.
Nhâm Mục Diệu chợt nhíu mày, tại sao trong lòng hắn vừa xẹt qua một loại cảm giác tội ác.
Tội ác? Phải là nàng chứ! Hắn từ đầu đến cuối đều là người bị hại.
Ký ức tối tăm ùa về.
Cha hắn bởi vì ích lợi nên mới kết hôn cùng mẹ hắn, mà cha một chút cũng không để ý tới gia đình này, thậm chí còn gây khó dễ cho mẹ, ở bên ngoài nuôi phụ
nữ khác.
Còn nhớ lúc Nhâm Mục Diệu năm tuổi, cha trở nên lạnh nhạt với
mẹ, thường xuyên không về nhà.
Hai người vừa thấy mặt liền tranh cãi
kịch liệt, cuối cùng những mâu thuẫn dồn ép đã lâu bộc phát.
Thế nhưng
mẹ vẫn muốn dùng hôn nhân ràng buộc cha, không cho cha sống dễ chịu, mẹ
thậm chí không tiếc làm thương tổn thân thể lúc nhỏ của hắn.
Chính sự
giày xéo của mẹ đã làm nên bóng tối trong hắn.
Cuối cùng, cha cùng người đàn bà kia trong một lần tai nạn xe mà qua đời, mới thoát khỏi sự ràng buộc của mẹ.
Cho nên
trong đầu hắn tuyên bố khắc sâu sự chán ghét phụ nữ, nhưng sự xuất hiện
của Lương Tử Oánh đã làm cho tảng băng trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ.
Cô
là một thiên sứ thanh tuần tú lệ, không màng thế sự, nụ cười ấm áp như
dòng nước tinh khiết! Nhưng tất cả đều đã bị phá hủy!
Chính là cô gái này đã một lần nữa đẩy hắn vào địa ngục!
Ngoài mặt
giả bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, thề sống chết thủ tiết.
Mà
thực chất bên trong lại dâm đãng dưới thân hắn.
Mắt hắn băng lãnh giống
như thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trái tim của cô: “Trời sinh cô
chính là để làm ấm giường.”
Bàn tay ở
trên nơi mềm mại, nhẵn nhụi của cô dọc theo phía sau lưng chậm rãi
trượt, kéo quần jean của cô ra, đôi chân mảnh khảnh hiện ra trước mắt,
ánh đèn màu vàng cam lờ mờ nhàn nhạt chiếu xuống cơ thể càng tăng thêm
vẻ mị hoặc của cô.
Bàn tay tàn sát bừa bãi, mặc kệ phản kháng cực lực của cô, đem vật mỏng sau cùng thoát đi.
“Cô xem
điều kiện của cô tốt như vậy.
Sau khi được tôi dùng qua, khẳng định vẫn
còn có rất nhiều gã đàn ông tình nguyện dùng hàng đã dùng rồi này.”
Lời vũ nhục lạnh như băng chà đạp lên lòng tự trọng duy nhất còn sót lại của Kiều
Tâm Du, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô, toàn thân khẽ phát run giống như giờ phút này đang ở địa ngục mà tiếp nhận ngàn vạn nhát chém.
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu hiện lên nụ cười tà nịnh giống như bông loa kèn nở rộ, hơi thở mang theo tội ác hủy diệt hết thảy: “Đều là cô gây ra, chính cô là
người gây nên mọi chuyện.”
Kiều Tâm Du chậm chạp mở miệng: ” Tại sao anh đem tất cả mọi chuyện đẩy lên trên
người kẻ khác mà không phải chính anh gây ra? Nói không chừng, chính
những việc ác anh làm khiến cho ông trời muốn trừng phạt anh, cướp đi
người yêu của anh.”
Đôi mắt sâu thẳm của Nhâm Mục Diệu giống như phủ một tầng sương mù làm cho người ta không dò xét được tâm tình của hắn.
Giống như hắn xây một bức tường rất cao, rất cao bao quanh trái tim mình, bởi vì trái tim hắn rất yếu ớt,
không thể không dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để bảo hộ.
Thật lâu
sau Nhâm Mục Diệu cũng không có bất kỳ động tác gì.
Thẳng đến khi Kiều
Tâm Du cảm thấy lạnh, khẽ phát run ho khụ khụ một tiếng.
Điều này
làm cho hắn phục hồi tinh thần, đứng dậy nới lỏng tay Kiều Tâm Du, lạnh
lùng thản nhiên nói một câu: “Thật là mất hứng.” Sau đó hất tay rời đi.