“Chính chú đã không đúng rồi, chú là kẻ xấu!” Nhạc Nhạc lầm bầm nói, nước mắt liên tục rơi xuống, thấm ướt gương mặt trắng nõn nà của con bé.
Đinh Hạo Hiên muốn dùng tay lau đi nước mắt của cô bé, kết quả lại bị Nhạc Nhạc vô tình gạt đi.
Cô nhóc nghẹn ngào trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ông lão háo sắc, ông lão muốn ăn đậu hũ* của cháu?”
(*): người Trung Quốc nói việc sờ mó đụng chạm da thịt của phụ nữ là ăn đậu hũ.
“Chú! ” Đinh Hạo Hiên nhìn tay mình, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Bé con như cháu làm gì có đậu hũ cho chú ăn? Cháu nói đi, sao nước mắt của cháu lại nhiều như vậy hả?”
“Chú có biết phụ nữ được làm từ nước không!” Nhạc Nhạc dùng đôi mắt đẫm lệ đầy sương nhìn hắn.
“Phụ nữ?” Đinh Hạo Hiên nghẹn họng trố mắt nhìn.
Quay đầu, giơ ngón tay cái về phía Nhâm Mục Diệu, “Nhâm Mục Diệu, phụ nữ nhà cậu thật sự là cực phẩm nhân gian!”
Nhâm Mục Diệu hếch chân mày đen anh tuấn lên, tự hào nói: “Cậu không biết cô nhóc nhà tôi thừa hưởng bộ gien ADN của ai à”
Thừa dịp Đinh Hạo Hiên và Nhâm Mục Diệu đang nói chuyện với nhau, Khả Khả bỗng len lén đưa một hộp thuốc dạng kem cho Nhạc Nhạc.
“Ông Đinh, nếu chú chịu ôm cháu một cái, cháu lập tức làm người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ, không so đo với chú nữa.
” Giọng Nhạc Nhạc bá đạo căn bản cũng không cho người ta cơ hội phản bác.
“Ôm tiểu mỹ nữ là một chuyện không tệ à nha!” Đinh Hạo Hiên không suy nghĩ nhiều, lập tức khom lưng ôm Nhạc Nhạc, “Tiểu mỹ nữ, sau này đừng nên khóc nhiều nữa nhé, trên mặt sẽ xuất hiện một giàn ‘củ cải’ đó, ngộ nhỡ không ai thèm lấy thì biết làm sao?”
Vẻ ranh mãnh thoáng hiện lên trên mặt Nhạc Nhạc, con bé đưa tay vò loạn tóc của hắn, “Ông Đinh, chú lăng nhăng như vậy, không lấy được vợ thì biết làm sao?”
“Tiểu mỹ nữ, cháu làm gì thế!” Đinh Hạo Hiên có cảm giác chẳng lành, “Sao cháu vò tóc chú!”
“Cháu cảm thấy kiểu tóc này không hợp với chú, cháu đang giúp chú tạo kiểu tóc ‘ông lão’ thôi!” Cơn mưa xối xả như trút nước chợt đình chỉ, hiện giờ trên mặt Nhạc Nhạc đã hiện lên nụ cười lấp lánh.
Mái tóc Đinh Hạo Hiên được bôi trét bởi ‘sáp tạo kiểu’ trở nên trơn bóng như dầu, dưới sự tạo hình khác biệt của một đôi bàn tay nho nhỏ, cuối cùng, Nhạc Nhạc đã chia tóc hắn thành ba phần, rồi dựng thẳng lên trên.
Nhạc Nhạc xoay người, giọng đặc sữa, ngọt ngào ngây thơ hỏi Nhâm Mục Diệu, “Cha, cha cảm thấy Ông Đinh bây giờ trông giống ‘Siêu Xayda’ không?”
Nhâm Mục Diệu giơ ngón tay cái lên, “Thật sự rất giống! Nhạc Nhạc, con đúng là Nghệ Thuật Gia!” Hắn khích lệ không ngừng, cảm thấy Nhạc Nhạc quả nhiên được thừa kế bộ gien của hắn.
“Chú Ám, chú cảm thấy giống không?”
Ám Dạ Tuyệt cũng không nhịn cười được, gật đầu một cái, “Giống! Kiểu tóc này vô cùng hợp với chú ấy!”
“Cậu! ” Đinh Hạo Hiên bị một đứa bé đùa giỡn đến mức mất hết mặt mũi, giận đến mức sắp nổ tung.
Nhạc Nhạc hồn nhiên nháy mắt mấy cái về phía Ám Dạ Tuyệt, “Chú ẵm cháu đi, chú có muốn cháu tạo kiểu tóc mới cho chú không?”
Sắc mặt Ám Dạ Tuyệt chợt đông cứng, đôi mắt đen của hắn thoáng hiện lên tia sáng nhạt e dè, “Cái này! Chất tóc của Ông Đinh vẫn là tốt nhất, dường như nó hợp với chú ấy hơn!” Ám Dạ Tuyệt hậm hực gật đầu.
Đinh Hạo Hiên ngửi mấy cái, phát hiện nó có mùi thôi thối, khẩn trương hỏi: “Tiểu ác ma! Cháu bôi cái gì lên đầu chú thế? Sao hôi như vậy!”
Đứa bé lanh lợi khéo léo này, rõ ràng chính là ác ma chuyển thế mà.
Đinh Hạo Hiên hiện giờ đã biết, ngàn vạn lần không thể coi thường trẻ con.
“Sáp chải tóc quá hạn thôi!” Nhạc Nhạc từ tốn nói: “Chú là người xấu*! Đương nhiên là phải thối rồi!” Lý do này quả là đúng lý hợp tình.
(*): nguyên văn convert và QT là “thối nam nhân”, nhưng mình thấy nó có phần hơi quá, không hợp với lời của trẻ con.
“Sáp chải tóc quá hạn ~~~?” Giọng Đinh Hạo Hiên run rẩy, người luôn luôn trang điểm như hắn, coi trọng vẻ ngoài còn hơn cả sinh mạng.
Hai tay ôm Nhạc Nhạc của hắn run rẩy, “Tiểu ác ma, cháu muốn hủy nhan sắc chú à!”
Nhạc Nhạc thừa dịp hắn chưa giận đến mức ném mình ra ngoài, mở hai cánh tay Đinh Hạo Hiên ra, tự mình nhảy xuống.
Lạnh lùng nói: “Đâu tới mức làm chú hói! Lo gì chứ?”
Đinh Hạo Hiên chạy như điên vào toilet, khi hắn nhìn bản thân mình trong gương thì ——
“A ——” một tiếng rống kinh thiên động địa.
Nhạc Nhạc phủi phủi tay, nhún nhún vai, “Ai! Năng lực tiếp nhận của Ông Đinh quá kém.
”
“Nhạc Nhạc, con làm vậy với chú Đinh thật không đúng!” Nhâm Mục Diệu ngồi chồm hổm xuống, quyết định lấy ra uy nghiêm của bậc làm cha, dạy bảo con gái mình.
Đôi mắt Nhạc Nhạc chớp chớp sáng ngời như sao, lẫn trong đó là ánh sáng thuần khiết ngây thơ, “Nhưng đó là ý tưởng của anh hai, sáp là do anh hai đưa cho con mà.
”
Hai tay Khả Khả khoanh trước ngực, cảm giác như nhóc thật sự chỉ là một đứa trẻ, “Ai bảo trời sinh chú ấy có gương mặt cần ‘chỉnh’ chứ.
”
Ám Dạ Tuyệt đứng ở một bên, lạnh lùng bật ra hai chữ, “Chính xác!”
Nhâm Mục Diệu quyết định áp dụng phương pháp dạy bảo từng bước dạng thuyết giáo, “Cha biết chú Đinh có gương mặt quá dài, cần chỉnh sửa, chú ấy rất đáng đánh đòn, nhưng dù gì chú ấy cũng là chú Đinh của các con! ”
“Là Ông Đinh mới đúng.
” Nhạc Nhạc sửa lời hắn.
“Được rồi, chú ấy dù gì cũng là Ông Đinh của các con, các con nên chừa chút mặt mũi cho chú ấy đúng không, thêm chút tự tôn nữa! ”
Khả Khả chen vào, hỏi: “Chú ấy có hai thứ đó sao?”
“Xác thực không có!” Ám Dạ Tuyệt lập tức tiếp lời.
“A ——” trong toilet vọng tới một tiếng thét giết heo kinh điển.
Trong mắt hai tiểu ác ma chớp qua ánh sáng gian tà, che miệng cười trộm.
Đinh Hạo Hiên vốn muốn rửa đi lớp ‘sáp chải tóc quá hạn’ thôi thối dinh dính trên đầu, kết quả, sau khi rửa xong, ngẩng đầu lên nhìn —— một mái tóc bạc trắng xuất hiện.
Hắn vò vò tóc mình, đi nhanh khỏi toilet, “Nói! Tiểu ác ma, cháu bôi cái gì vậy? Tóc chú sao lại biến thành màu trắng!”
Nhạc Nhạc sợ hãi trốn sau lưng Nhâm Mục Diệu, giả vờ ra vẻ kinh ngạc, “Ơ? Ông Đinh, tóc của chú sao lại biến thành màu trắng vậy?”
“Chú còn muốn hỏi cháu đấy!” Đinh Hạo Hiên đùng đùng quát cô nhóc.
Đôi mắt trong veo của Nhạc Nhạc lập tức gợn đầy sóng nước, cô nhóc uất ức nói: “Cháu làm sao biết ‘sáp chải tóc quá hạn’ sau khi bôi lên sẽ làm tóc chú biến thành màu trắng chứ? So với nhuộm tóc còn nhanh hơn, nếu như sản xuất, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ rất cao.
”