“Không, không được.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du sợ hãi, trong trí nhớ của cô, một cõi lòng tan nát đau đớn, một loại khuất nhục mặc sức chà đạp lòng tự ái của cô.
Đột nhiên nghĩ tới lúc trước Đinh Hạo Hiên ghé thăm cô, không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn: “Anh cũng không phải là muốn bỏ tôi rồi sao, bây giờ lại quay về xem như không có gì, muốn nhặt lại tôi ư?”
Vốn là giận dỗi lên án, nhưng lời từ miệng phát ra cảm giác lại giống như một người vợ giận chồng.
Ngày mùa thu, mưa phùn dày đặc, nhẹ nhàng rơi trên cây ngô đồng khô héo, trên chiếc lá có một giọt lặng lẽ trượt xuống, lượn múa vài vòng trên không, lặng yên đáp xuống vai Kiều Tâm Du.
(đoạn tả hay)
Lá cây ngô đồng đầy đất, chất thành đống, thật giống một tấm thảm đầy màu sắc.
“Tôi bỏ hay không, chưa đến lượt cô quyết định đâu!” Nhâm Mục Diệu tóm lấy Kiều Tâm Du, áp sát cô vào thân cây ngô đồng, để cô không cách nào tránh khỏi tầm mắt hắn, cách tra vấn như vậy không tệ, “Hơn nữa.
.
.
.
.
.” Hắn cúi đầu chậm rãi nhích tới gần vành tai của cô, trong hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Đáy mắt nhanh thoáng qua một tia bí hiểm, khóe miệng giương lên nụ cười tà mị, “Cô cũng đừng tự coi trọng mình quá, trong mắt tôi cô còn không bằng thứ bỏ đi.
Đồ bỏ đi còn có thể được dùng lại, tôi sẽ giày vò cô, chà đạp cô, đến ngay cả cơ hội cô được thu về cũng không có.”
“Anh không phải là người!” Kiều Tâm Du phẫn nộ nói, nước mắt dần dần ngưng đọng, tạo thành hạt băng.
“Tôi sẽ không để cô thất vọng, để cô xem một chút cái gì là hành động ‘không phải là người'“
Bàn tay thô ráp kéo áo khoác trên người cô, đưa tay vào trong, thăm dò gò bồng đầy đặn mềm mại mê người.
.
.
.
.
.
Kiều Tâm Du ra sức giãy giụa, nhưng dù sao sức lực nam nữ chênh lệch quá lớn, dù cô có dùng hết sức của chín trâu hai hổ, đối với hắn mà nói cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
“Đừng.
.
.
.
.
.” Ban ngày ban mặt, làm loại chuyện này, kiểu người truyền thống bảo thủ như Kiều Tâm Du làm sao có thể chấp nhận, “Được rồi, tôi đáp ứng anh, nhưng không ở nơi này có được hay không?”
Thỏa hiệp, Kiều Tâm Du vẫn là thỏa hiệp
Cô chỉ có thể hận mình, không thể kiên quyết phản kháng.
Thật ra thì cô có thể lựa chọn đánh cuộc tính mạng của mình mà đối kháng cùng với hắn, nhưng đánh cuộc này đối với cô mà nói là quá lớn.
Không phải cô sợ chết, mà là, sợ mình cứ như vậy ra đi, sẽ không phải với mẹ, người mẹ đã ngậm đắng nuốt cay, cô phải vì mẹ đang ở thiên đường mà cố gắng sống sót.
Nhâm Mục Diệu gầm nhẹ một tiếng, đè nén dục hỏa bùng cháy trong lòng.Hắn không ngờ mình lại có cảm giác đối với thân thể Kiều Tâm Du.
Đi Las Vegas nửa tháng, tại thành phố phồn hoa này hắn lại không muốn vui chơi, trong đầu toàn là hình ảnh của Kiều Tâm Du, kỳ tích chính là, một Nhâm Mục Diệu thay đàn bà như thay áo, lần này lại liên tiếp trong vòng nửa tháng không thay phụ nữ.
Dục vọng kìm nén nửa tháng, lần này hoàn toàn cần được phóng thích.
‘Mày muốn cô ấy, mày muốn cô ấy.
.
.
.
.
.’
Một giọng nói không ngừng quanh quẩn trong đầu Nhâm Mục Diệu.
Hiện giờ ai cũng không thể ngăn cản hắn.