Đôi mắt suy nhược của Kiều Tâm Du nhìn thấy bóng dáng Nhâm Mục Diệu dần dần xa khuất, dần dần mơ hồ, cô không để ý trên cổ mình còn đang bị đặt trên một lưỡi dao sắc bén, ra sức dùng dằng, “Mục Diệu! Mục Diệu ——”
“Đàn bà thúi! Kêu la cái gì!” Tên đàn ông áo đen quát Kiều Tâm Du, tay bịt miệng cô lại, “Câm miệng cho tao!”
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu xoay người nhìn Kiều Tâm Du đang bất chấp tất cả giãy giụa, hắn cảm giác như trái tim mình đang bị róc xương lấy thịt.
Trong nháy mắt cánh cửa sắt bị đóng lại, hắn phóng người theo vào ——
Theo quán tính, tên đàn ông thấp bé vội vã đóng mạnh cửa, lập tức khóa lại.
“Ầm —— rầm ——” Tiếng đập cửa nặng nề vang dội.
Đinh Hạo Hiên đập đập cánh cửa sắt then rỉ, “Chậc! Cái tên Nhâm Mục Diệu này, lại tự tiện hành động rồi, không nói cho chúng ta biết một tiếng, thật là!”
Gương mặt Ám Dạ Tuyệt vẫn lạnh lùng, “Cậu ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ra vẻ một chút trước mặt vợ mình, người chẳng biết gì như cậu thì hiểu gì?”
Nghe Ám Dạ Tuyệt nói thế, Đinh Hạo Hiên đã hiểu rõ tất cả, hướng về bên trong la lớn: “Nhâm Mục Diệu lấy bản lĩnh của cậu mấy tên tôm tép này chắc chắn không phải đối thủ, tôi cho cậu cơ hội khoe mẽ đấy, nắm cho chắc đi nha!”
“Mày.
.
.
.
.
.
sao mày vào được?” Tên đàn ông thấp bé run rẩy, lạnh run nhìn Nhâm Mục Diệu.
Giờ phút này, cả người Nhâm Mục Diệu bị bao phủ bởi một luồng khí tà ác, tựa như sẽ lập tức bốc cháy, “Mày! Thả Tâm Du ra!” Hắn đi về phía tên đàn ông áo đen.
“Mày dám bước thêm một bước, dao của tao lập tức có thể.
.
.
.
.
.” Hắn kề con dao lạnh như băng đặt ngay trên miệng vết thương đỏ thẫm của Kiều Tâm Du, “Da cô ta mỏng như vậy, cổ lại mảnh khảnh, môt nhát dao đi xuống sẽ đứt ngay thành hai khúc, mày cũng đừng trách tao vô tình.”
“Mày.
.
.
.
.
.” Nhâm Mục Diệu bị hắn quát như vậy, thật không dám đi về trước một bước, “Nói đi, phải làm gì mày mới bằng lòng thả Tâm Du ra, hay là tao trả thêm cho mày năm ngàn vạn nữa.”
Con mắt tà ác của tên đàn ông áo đen có chút bị mấy chữ năm ngàn vạn thoáng qua một tia dao động, nhưng lập tức được lý trí thay thế, “Không ngờ con đàn bà này lại đáng giá đến vậy, sớm biết thế, tao đã kêu nhiều thêm một chút.
Đáng tiếc giờ thì ——”
Trong đầu Nhâm Mục Diệu đầy ắp những suy nghĩ về Kiều Tâm Du, hai mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào cô, không ngờ đến chuyện sau lưng mình đang có một bóng người đi tới.
Kiều An Mạn giơ cao chiếc vali, đập ngay vào đỉnh đầu Nhâm Mục Diệu, “Tại mày, tất cả đều tại mày, tao mới bị ngồi tù.
.
.
.
.
.” Kiều An Mạn càng không ngừng dùng vali đập hắn, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại.
“Mục Diệu!” Kiều Tâm Du nghẹn ngào hét ầm lên, “Đừng đánh, đừng đánh xin.
.
.
.
.
.
Van xin cô.
.
.
.
.
.”
Thân hình cao lớn của Nhâm Mục Diệu té xuống đất, máu ào ào chảy xuôi, dọc theo trán của hắn mà chảy xuống, hai mắt hắn nhắm chặt, cắn răng chịu nhịn cơn đau đớn kịch liệt, chỉ im lặng.
“Đừng đánh nữa.
.
.
.
.
.” Nước mắt làm mơ hồ đi tầm mắt của Kiều Tâm Du, cô thấy Kiều An Mạn còn chưa có ý định dừng tay, cô cúi đầu, bất ngờ cắn tay tên đàn ông áo đen, hàm răng sắc bén, trong khoảnh khắc đã cắn chặt vào bắp thịt cứng rắn của hắn.
Tên đàn ông áo đen cảm nhận được cơn đau, thô lỗ mắng: “Con đàn bà chết tiệt!” Hắn đẩy Kiều Tâm Du ra.
Cô lập tức nhào người qua, đoạt lấy vali trong tay Kiều An Mạn, “Rầm ——” một kích, đánh vào đầu cô ta, “Ai cho cô đánh Mục Diệu, tôi có cho cô đánh à.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du dùng hết hơi sức toàn thân đập vào đầu Kiều An Mạn.
Trúng phải đòn đau nghiêm trọng, Kiều An Mạn ngã xuống ——
Trong đầu Kiều Tâm Du đều là hình ảnh Nhâm Mục Diệu bị đánh, trái tim của cô vẫn đang trôi lơ lửng trong không trung, cô sợ sệt tiếp tục dùng vali đánh Kiều An Mạn.
Sau lưng, Nhâm Mục Diệu chầm chậm đứng lên, hắn nhào vào người Kiều Tâm Du, ôm cô thật chặt, “Tâm Du.
.
.
.
.
.”
Tiếng kêu khá yếu ớt của Nhâm Mục Diệu như đã thức tỉnh Kiều Tâm Du, “Phù phù ——” một tiếng, tay cô khẽ run, vali rơi trên mặt đất.
Kiều Tâm Du lập tức xoay người, ôm chầm lấy hắn, “Mục Diệu, anh bị thương ở đâu? Có sao không? Có đau không?”
“Không sao, anh không sao hết!” Mặc dù Nhâm Mục Diệu lắc đầu, nhưng giọng nói yếu đuối của hắn đã không lừa được người.
Mái tóc đầy máu dọc theo đường cong của da đầu chảy xuống, nhìn qua thật kinh người.
Hắn liếc thấy vết máu trên đầu vai Kiều Tâm Du, khẩn trương hỏi: “Tâm Du, em bị thương ở đâu?”
Kiều Tâm Du lắc đầu, “Em không sao.
.
.
.
.
.”
“Ầm —— rầm ——” Tiếng cửa sắt bị đập, phát ra từng trận tiếng vang đinh tai nhức óc.
Ở bên ngoài Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt nghe được tiếng kêu sợ hãi của Kiều Tâm Du, hoảng hốt, muốn xông vào, nhưng bốn phía của công xưởng này lại không có cửa sổ, chỉ có vài lỗ thông gió phía trên.
“Nhâm Mục Diệu, đã xảy ra chuyện gì?” Đinh Hạo Hiên cất cao giọng kêu.
Nhưng, bên trong chẳng ai đáp lại hắn cả.
“Kiều Tâm Du, mày dám đánh tao!” Từ trong cơn choáng váng tỉnh táo lại, Kiều An Mạn nhặt lên con dao gọt trái cây mà tên đàn ông áo đen kia vừa đánh rơi trên mặt đất, xông về phía Kiều Tâm Du ——
“Cẩn thận ——”
Tia sáng bén lạnh thoáng qua đôi mắt Kiều Tâm Du, giống như đèn flash chói lóa, nơi thắt lưng truyền đến một lực mạnh, dường như đang nhảy điệu Waltz, một cú xoay người hoa mỹ, đến khi cô phát hiện, con dao sắc bén đã đâm vào lồng ngực Nhâm Mục Diệu.
“Mục Diệu!” Kiều Tâm Du lập tức ôm lấy Nhâm Mục Diệu đang sắp ngã xuống.
Tay che vết thương của hắn, nhưng máu vẫn không ngừng ào ào trào ra.
Trong nháy mắt, đôi tay cô đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Mục Diệu, anh sẽ không sao, không sao đâu.
.
.
.
.
.
Anh còn phải chăm sóc em cả đời mà, cho nên anh sẽ không sao đâu.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du càng không ngừng thì thào nói.
Ngoài công xưởng, mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa càng ngày càng dày đặc, tí tách, âm thanh giống như những hạt lệ rơi, va chạm vào đáy lòng Kiều Tâm Du.
Hạt mưa lạnh như băng tạt vào trên người Kiều Tâm Du và Nhâm Mục Diệu, mái tóc dài ướt đẫm dính vào trên lưng cô, không che được thân người đang run rẩy.
Máu đã bị nước mưa pha loãng, dần dần chảy xuôi, nhuộm đỏ váy áo trắng như tuyết, hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ, tươi mát mà thanh nhã.
.
.
.
.