“Mục Diệu.
.
.
.
.
.
Anh tỉnh dậy đi? Em không thể không có anh.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du than thở khóc lóc hai tay bị máu nhuộm đỏ của cô nắm thật chặt bàn tay to lớn của hắn, nhưng cô không cảm thấy một chút hơi ấm nào, tay hắn lạnh quá, hệt như băng.
Một dòng khí lạnh tràn vào thân thể cô, chảy vào trái tim cô, giống như sợi dây lụa quấn chặt lấy cô, khiến cô không thể hít thở.
Ánh mắt cô vỡ vụn nhìn gò má tái nhợt của Nhâm Mục Diệu, “Em biết anh sẽ không sao, em không cho phép anh có chuyện, có nghe hay không.
.
.
.
.
.”
Phương Đình vỗ nhẹ bả vai Kiều Tâm Du, an ủi: “Yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu!”
Nhâm Mục Diệu cảm giác bóng tối tựa như thủy triều mãnh liệt nhào tới phía hắn, trói buộc lấy hắn trong bóng đêm vô hạn, nhưng bên tai hắn là giọng nói đứt quãng của Kiều Tâm Du, hắn muốn mở mắt nhìn cô, dùng sức giãy giụa, một tia sáng chói mắt đâm vào trong đôi con ngươi của hắn, dần dần trong khung cảnh sáng chói mơ hồ hắn thấy được hình ảnh ‘hoa lê trong mưa’* của cô, “Tâm Du.
.
.
.
.
.” Giọng nói run rẩy lộ ra việc khó khăn khi phát âm của hắn.
(*): hoa lê đẫm mưa trước đây được dùng để diễn tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi sau này được dùng để chỉ khuôn mặt đẹp của người con gái.
“Mục Diệu, anh tỉnh rồi? Anh có thể nghe em nói chuyện đúng không?” Kiều Tâm Du khẩn trương nắm chặt hai tay hắn, “Vì em anh nhất định phải kiên cường!”
Nhâm Mục Diệu yếu ớt gật đầu, mệt mỏi nhắm lại đôi mắt.
Vừa đến bệnh viện Phương thị, đã có hàng loạt thầy thuốc bác sĩ y tá chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng phẫu thuật
Kiều Tâm Du nhìn Nhâm Mục Diệu được khẩn cấp đưa vào phòng giải phẩu, bàn tay cô đang giữ chặt lấy tay hắn, bị ép phải buông lỏng, cả người cô bỗng khuỵu xuống, ngã vào lồng ngực Phương Đình.
“Anh Phương Đình, anh phải cứu sống anh ấy, em không thể không có anh ấy, anh Phương Đình.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du lôi kéo áo Phương Đình, máu bị nhiễm nơi bàn tay cô lây vào chiếc áo blouse trắng của hắn.
Phương Đình ôm cô, mặc cho nước mắt cô vẩy vào trên chiếc áo trắng noãn, “Phương Đình vốn sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, mà người đàn ông kia là người em thích, anh dĩ nhiên cũng sẽ giúp em bảo vệ anh ấy.
.
.
.
.
.”
Kiều Tâm Du không nghe rõ Phương Đình nói gì, cô cảm thấy mình đã chống đỡ đến cực hạn, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể như nhũn ra, cô ngã xuống ——
Phương Đình lập tức đỡ được cô, kinh hoảng gọi cô: “Tâm Du, Tâm Du!”
Lòng bàn tay cảm nhận được thứ chất lỏng ấm áp, hắn mở ra đôi tay mình, ánh mắt căng thẳng.
————
Khi nhận được cú điện thoại ẩn danh báo cảnh sát, cảnh sát lập tức điều động người tới phân xưởng bỏ hoang, vốn nghĩ là để bắt được ba tên đào phạm này sẽ hao phí một chút sức lực, nhưng không ngờ, bọn họ vừa vào, đã bị một phen hoảng sợ.
“Ha ha.
.
.
.
.
.
Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.
.
.
.
.
.
Mọi người cùng nhau tới đốt pháo đi.
.
.
.
.
.” Kiều An Mạn bẩn thỉu không chịu nổi, toàn thân cô giống như vừa bị đốt, cả người toát ra mùi khói thuốc súng nồng nặc.
Cô đã không còn tỉnh tào, vừa hì hì vui vẻ hát ca, vừa khiêu vũ sôi nổi.
Một chậu nước than bẩn phản chiếu hình bóng của cô, cô nhìn một cái, đầu tiên là cười khúc khích, sau đó sợ hãi lui về phía sau mấy bước, rồi lập tức cất tiếng hét ầm lên.
Hai người đàn ông ngoài kia, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót, tóc đã bị cạo không còn một ngọn cỏ, trên người lại bị vài vết thương, nhìn qua giống như vết dao, nhưng vết thương cũng không phải quá sâu.
Bọn họ xụi lơ ngồi dưới đất, hai mắt ‘lấp lánh’ nhìn chằm chằm phía trước, mắt ngốc trệ, bờ môi run rẩy, nói thầm: “Dao tới, dao tới kìa.
.
.
.
.
.”
Cảnh sát rất nhanh đưa ba phạm nhân có vấn đề về đầu óc ra xe chở tù phạm.
————
Sau khi báo cảnh sát, Khả Khả Nhạc Nhạc theo chân Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt tới bệnh viện.
Bước vào bệnh viện, chạy nhanh về phía phòng giải phẩu, Đinh Hạo Hiên suy nghĩ chút rồi bỗng dừng lại, “Khả Khả Nhạc Nhạc, các cháu còn chưa khen chú đấy, chú phi dao không tệ đấy chứ! Bịt mắt cũng đâu có trúng bọn họ*.”
(*): Đinh Hạo Hiện nghĩ hai đứa nhóc chỉ định dọa hai tên kia sợ chứ không phải muốn phóng dao trúng bọn họ, làm bọn họ chết.
Loại trò chơi lấy người sống làm bia này chỉ có hai tiểu ác ma này mới nghĩ ra.
“Ai! Không hay tí nào!” Nhạc Nhạc thở dài một cái, “Phóng nhiều dao như vậy, ngay cả một dao cũng không trúng.
Vẫn nên để cháu tùy tiện phóng một dao cho rồi.”
“Ừh! Được lắm! Thiếu chút nữa là đã có thể thiến chúng rồi.” Đinh Hạo Hiên lắc đầu, “Sức chịu đựng của hai tên kia quá thấp, chú chỉ mới vừa làm nóng người thôi, một tên đã sợ tới mức tè dầm, một tên thì bị dọa ngất.”
Khả Khả ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi một câu: “Ông Đinh, sức chịu đựng của chú có tốt không?”
“À.
.
.
.
.
.” Đinh Hạo Hiên không biết trả lời thế nào, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, làm sao lại lấy dây buộc mình rồi?
“Mẹ đâu rồi?” Ngoài phòng giải phẫu, cô bé không nhìn thấy bóng dáng Kiều Tâm Du, Nhạc Nhạc kéo dài cổ nhìn chung quanh.
Khả Khả dắt tay Nhạc Nhạc nói, “Chúng ta đi tìm chú Phương Đình đi!”
Hai đứa nhóc quay người lại, vừa đúng thấy Phương Đình đang mặc bộ đồng phục giải phẫu màu xanh là cây đang đi tới phía này, sắc mặt hắn nặng nề, thở dài một cái, “Đầu Tâm Du bị thương nặng, mới vừa chụp CT, xuất huyết trong nhiều.
Cho nên bây giờ phải lập tức giải phẩu, đạn không thể tiếp tục giữ trong não nữa, lần này phải lấy ra ngay.”
Đinh Hạo Hiên tức giận xoay người, “Đáng chết, dám làm Tâm Du bị thương, tao sẽ đi thiến chúng mày ngay.”
Ám Dạ Tuyệt lập tức kéo hắn lại, tỉnh táo trấn định hỏi: “Vết thương Nhâm Mục Diệu ra sao rồi?”
Phương Đình lắc đầu, nặng nề thốt ra bốn chữ: “Đừng quá lạc quan.” Trấn định một cái rồi nói: “Sau gáy anh ta có ngoại thương nặng, xương sườn thứ sáu, thứ bảy bị gãy, lá lách vỡ, ổ bụng tích máu trong quá nhiều, lại còn mất máu bên ngoài.
.
.
.
.
.”
“Oa oa.
.
.
.
.
.” Một tiếng khóc rõ to, kéo vang, Nhạc Nhạc lên tiếng khóc lớn, “Nhạc Nhạc muốn mẹ, Nhạc Nhạc muốn cha.
.
.
.
.
.
Có phải, mẹ không cần Nhạc Nhạc rồi, cha cũng không cần Nhạc Nhạc rồi, ô ô.
.
.
.
.
.” Những giọt lệ trong vắt lã chã rơi xuống, làm ướt gò má mềm mại của cô bé.
Khả Khả nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Nhạc, ngay sau đó, nước mắt của cậu cũng bắt đầu dâng lên, cậu lặng lẽ xoay người, len lén lau đi.
Đinh Hạo Hiên ôm lấy Nhạc Nhạc, dụ dỗ nói: “Nhạc Nhạc đừng khóc, đừng khóc mà, cha và mẹ cháu sẽ không sao đâu, bọn họ đều rất yêu rất thích Nhạc Nhạc, sao có thể không cần Nhạc Nhạc chứ?” Đinh Hạo Hiên vươn tay, lau chùi những hàng lệ rối rít trên mặt Nhạc Nhạc.