Khả Khả Nhạc Nhạc cố ý ở ngoài phòng mổ chờ cha mẹ ra ngoài, không đứa nào chịu đi.
Cuộc phẫu thuật dài dăng dẳng, mất đến hơn mười giờ, Nhạc Nhạc khóc mệt nằm trên đầu vai Đinh Hạo Hiên ngủ thiếp đi.
Dù sao cũng là trẻ con, mí mắt trên dưới của Khả Khả đánh nhau liên tục, cuối cùng cũng gối lên bắp đùi Ám Dạ Tuyệt ngủ mất.
————
Sau cơn mưa, không khí giống như được tẩy rửa, nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo mùi hương dịu nhẹ của đất đai.
Ánh mặt trời êm ái nhàn nhạt rải vào phòng bệnh, tia nắng dịu dàng chiếu vào một gương mặt tái nhợt, mặc dù mặt cô gần như không có lấy một giọt máu, nhưng khí chất tươi mát thanh nhã vẫn như trước.
Hai khuôn mặt đáng yêu nhỏ bé nằm lỳ trên giường, thỉnh thoảng nhìn Kiều Tâm Du, Phương Đình ở một bên, đi tới đi lui.
Cuối cùng, Nhạc Nhạc không nhịn được, hỏi: “Chú Phương, mẹ cháu khi nào mới tỉnh lại?”
Phương Đình thực hiện xong cuộc giải phẫu hơn mười giờ đồng hồ, không nghỉ ngơi dù chỉ một chút, canh giữ bên phòng bệnh chờ Kiều Tâm Du tỉnh lại, trên gương mặt tối đen của hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, tia máu hiện đầy trong mắt, “Giải phẫu rất thành công, chờ thuốc mê hết công hiệu, Tâm Du sẽ tỉnh lại.”
Lời của Phương Đình vừa dứt, đã thấy cánh môi trắng bệch của Kiều Tâm Du hé mở, phát ra âm thanh thì thào yếu ớt, “Mục Diệu, Mục Diệu.
.
.
.
.
.” Giọng cô càng ngày càng gấp rút, bỗng dưng cô đột nhiên mở mắt, giống như bị ai đó làm cho hoảng sợ.
“Tâm Du, em tỉnh rồi?” Mọi người vui mừng chuyển hướng nhìn Kiều Tâm Du.
Mắt dần thích ứng được luồng sáng trắng xóa, tầm mắt Kiều Tâm Du dần dần rõ ràng, vội vàng hỏi: “Mục Diệu, Mục Diệu đâu? Anh ấy sao rồi?”
Ánh mắt mừng rỡ của Phương Đình dần dần trở nên ảm đạm, “Hiện giờ, anh ta vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trước mắt vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
“Không được, em muốn gặp anh ấy.
.
.
.
.
.” Tâm tình Kiều Tâm Du rất kích động, cô giựt xuống ống truyền và kim tiêm vô nước biển, muốn bò dậy, nhưng vừa mới chống lên thân thể, ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới đỉnh đầu, toàn thân không có lực, cô lập tức lảo đảo ngã xuống.
“Tâm Du, em vừa mới phẫu thuật xong, nên tĩnh dưỡng thật tốt.
Nhâm Mục Diệu không sao, em yên tâm đi.” Giọng Phương Đình lộ ra vài phần trách cứ.
Nhạc Nhạc cầm lên bàn tay Kiều Tâm Du, “Mẹ, mẹ phải nhanh chóng khỏe lại, về phần cha, con và Khả Khả sẽ giúp mẹ để ý, bảo đảm sẽ không cho cha chạy đi bất cứ đâu.”
“Tâm Du, cái tên quỷ Nhâm Mục Diệu đó còn cần em chăm sóc, cho nên em phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, nhanh chóng dưỡng tốt thân thể mình đi.” Ám Dạ Tuyệt cũng gia nhập hàng ngũ khuyên răn.
“Anh và Ám Dạ Tuyệt mới vừa đi xem cậu ta, vết thương nhỏ không sao đâu!” Đinh Hạo Hiên vỗ vỗ lồng ngực Ám Dạ Tuyệt, “Tên này, đã từng bị trúng đạn tại đây, nhưng rồi cũng chẳng có chuyện gì cả, em yên tâm đi.
Với trình độ gieo rắc tai họa của cậu ta, dù là Diêm La Vương chắc chắn cũng không dám thu nhận đâu.”
Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngây thơ đáng yêu lóe ra ánh sáng lấp lánh, “Ông Đinh, ý của chú chính là bảo con và Khả Khả nên tiếp tục ‘chơi’ sao?”
“Có thể có thể!” Đinh Hạo Hiên chứng kiến hai tiểu ác ma vui vẻ ‘chơi đùa’ trên thân thể ba người kia, quả thật dáng vẻ hai đứa nhóc rất sung sướng, đáp “Chỉ là có một điều kiện, về sau đừng ‘chơi’ với chú là được.”
Khả Khả lạnh lùng liếc nhìn Đinh Hạo Hiên một cái, lầm bầm nói: “Không ‘chơi’ với chú thì có gì vui.”
————
Hai tháng sau.
.
.
.
.
.
Ánh mặt trời ám áp chiếu rọi khắp căn phòng mang kiến trúc Châu Âu, công trình màu phấn bạch đắm chìm trong ánh nắng, giống như tự thân nó đang phát sáng, rải lên những hạt cát nhỏ bé làm chúng cũng sáng chói theo.
Nước hồ trong vắt mang theo những gợn sóng sáng nhỏ vụn, ánh mặt trời rơi vãi, tràn lên những đợt sóng nước trong veo.
Một cô gái xinh đẹp thanh lịch, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng ấm áp, đẩy xe lăn đi trong vườn hoa.
Người con trai ngồi trên xe lăn, đôi mắt tuy có chút hé, nhưng ánh nhìn sáng chói lấp lánh như ánh sao đã không còn, tuy vẫn đen bóng như cũ, nhưng không còn loại khí chất mạnh bạo khi xưa.
Gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc, giống như một pho tượng điêu khắc, lẳng lặng ngồi trên xe lăn, không nhúc nhích.
Kiều Tâm Du ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận từng li từng tí trải khăn lên đùi hắn, “Phương Đình nói anh phải phơi nắng thật nhiều, hít thở không khí trong lành.
Mấy ngày gần đây thời tiết rất tốt, nếu thân thể anh có điều kiện, em còn muốn dẫn anh tới hồ Ngân Nguyệt nữa, anh không quên chứ! Nơi đó chính là nơi chúng ta cử hành hôn lễ, nếu anh quên, em sẽ không để ý tới anh nữa đâu.
.
.
.
.
.”
Kiều Tâm Du càng không ngừng nói chuyện với Nhâm Mục Diệu, nhưng hắn vẫn không đáp lại.
Mặc dù ngày thứ ba sau cuộc phẫu thuật, bệnh tình Nhâm Mục Diệu đã bắt đầu chuyển biến tốt, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
Năm chữ ‘người sống đời thực vật’ cho đến giờ Kiều Tâm Du vẫn chưa thể tiếp nhận, một người tham vọng tự cao tự đại như hắn làm sao chịu trở thành người sống đời thực vật đây?
Phương Đình nói, hắn có thể tỉnh lại vào ngày mai, năm sau, cũng có thể mười năm sau nữa, hay hai mươi năm.
.
.
.
.
.
Cũng có thể đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Kiều Tâm Du rất kiên cường, từ lúc Nhâm Mục Diệu bị thương tới nay, cô chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt, mỗi ngày đều không sợ làm phiền người khác, tự biểu diễn màn ‘độc thoại’.
“Mục Diệu, công bằng chút được không, mỗi ngày đều là em lẩm bẩm cằn nhằn, mà anh chẳng đáp lại em một lời nào cả.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới trước mặt cô.
Khả Linh? Cô ấy sao lại tới đây?
“Xin chào, đã lâu không gặp!” Khả Linh tự nhiên bình thản chào hỏi Kiều Tâm Du.
“Chào cô!” Kiều Tâm Du đứng dậy hiền hòa đáp lại.
Tầm mắt Khả Linh dần dần dời xuống, nhìn Nhâm Mục Diệu đang ngồi trên xe lăn, “Khí sắc anh ấy hôm nay không tệ.”
“Ừm! Ra ngoài một chút mới có lợi cho sức khỏe của anh ấy.” Kiều Tâm Du nhìn về phía Nhâm Mục Diệu, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Cô quay đầu nhìn về phía Khả Linh, “Vào nhà uống ly trà chứ?”
“Không được! Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói cho cô biết, cô thắng rồi.”
Kiều Tâm Du hơi sững sờ, mới dần dần nhớ lại lần đánh cược trước đó, nụ cười lấp lánh hiện lên mặt cô, gật đầu một cái, “Đúng! Tôi thắng, cô thua tâm phục khẩu phục chứ! Hiện giờ Nhâm Mục Diệu đã là của tôi.” Trong giọng nói lộ ra mấy phần dí dỏm.