“Sao? Căm ghét tôi?” Đôi mắt âm u của Nhâm Mục Diệu hiện lên vẻ mặt âm trầm sắc bén “Thế nhưng vừa nãy cô rất say mê cơ mà.”
Kiều Tâm Du hướng hắn rống giận “Đừng nói nữa! Đúng! Tôi ghét anh ghét anh ghét mọi thứ của anh.
Chỉ cần là có liên quan đến anh tôi đều căm ghét! Ha ha” Một tiếng cười khẽ trầm thấp làm cho khuôn mặt tái nhợt của cô ngưng tụ thành vẻ mặt thê lương “Chẳng lẽ tôi phải thích một ác ma mặc sức giày vò tôi sao? Thứ nhất tôi không có kém cỏi như vậy, thứ hai tôi không mắc chứng thích bị ngược.”
“Tốt thôi!” Sắc mặt Nhâm Mục Diệu dần dần xanh đen, con ngươi đen lạnh nhạt nổi lên vẻ châm biếm “Đã vậy tôi nghĩ cô cũng không cần ngồi xe của tôi đâu”.
Nói xong lập tức ngồi vào trong xe đóng mạnh cửa, không một chút do dự, ngay lập tức dứt khoát bỏ đi.
Đôi mắt lạnh nhạt của Kiều Tâm Du lặng yên nhìn chiếc xe Benz màu đen phóng đi rất nhanh trong mưa bụi.
Con đường này thực sự không thấy một chiếc xe qua lại, Kiều Tâm Du rơi vào đường cùng đành cuốc bộ đi về.
Mặc dù vậy, cô vẫn vui mừng, không cần cùng Nhâm Mục Diệu hít thở chung một bầu không khí, cái loại áp lực đó sắp làm cô không thể thở nổi.
Cô dịu dàng nhu hoà vì sao gặp phải hắn sẽ trở nên cứng rắn lên.
Là từ trong tiềm thức tự bảo vệ chính mình chăng? Hay là vì nguyên nhân nào khác?
Kiều Tâm Du chầm chậm đi trong mưa như nhàn nhã dạo chơi.
Mưa bụi lạnh buốt tùy ý hắt lên thân thể cô, làm quần áo ướt đẫm, trên làn da của cô lạnh như một khối băng.
Lạnh từ ngoài vào trong.
Mỗi một bước đều gợi lên cảm giác đau đớn khuất nhục, cảm giác như nước biển bao phủ quấn lấy cô.
Bởi vì lúc này trời đang mưa nên có thể che giấu dáng vẻ yếu đuối của cô.
Trong khoảnh khắc nước mắt tuôn rơi.
Mưa rơi xuống càng lúc càng nặng hạt như muốn rửa sạch dơ bẩn trên người cô.
Đột nhiên bụng truyền đến từng cơn đau đớn vô cùng.
Kiều Tâm Du thẫn thờ tiếp tục đi về phía trước như con rối không có linh hồn.
Từ lâu toàn thân cô đã đầy thương tích còn có thể quan tâm đến chút đau đớn ấy sao?
Mưa bụi đầy trời giống như cảm giác mát mẻ của mùa thu, yên lặng không một tiếng động
-----------
Vừa về tới biệt thự, Nhâm Mục Diệu thấy bên ngoài mưa tí tách, bắt đầu tâm phiền ý loạn đứng lên “Chết tiệt!” Hắn nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng.
Vì sao bây giờ toàn bộ tâm trí của hắn đều là gương mặt của Kiều Tâm Du?
Nhâm Mục Diệu bực dọc, đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa
Hắn không thích thứ cảm giác không tự chủ này của bản thân.
Ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng lấy một tấm hình trong bóp da ra --
Trong hình lộ ra khuôn mặt khuynh thành thoát tục mang chút tinh nghịch.
Có một người con gái, trên mái tóc uốn dài kẹp một cái kẹp nơ bướm màu hồng nhạt, môi vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.
Ngón tay Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng chạm qua hai gò má của cô ấy, đôi mắt hiện lên chút dịu dàng, nhẹ nhàng nói “Tử Oánh anh nhất định sẽ trả thù cho em và con của chúng ta.”
-----------
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Mưa vẫn như cũ không có ý muốn ngừng lại.
Kiều Tâm Du nặng nề di chuyển thân thể, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, môi mấp máy run run, cơ thể dần dần đung đưa như lá cây sắp lìa cành.Toàn thân ướt sũng không có chỗ nào khô.