Sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, Nhâm Mục Diệu kéo chiếc cravat màu xanh trên cổ xuống, vẻ mặt bực bội, ấn nút điện thoại nội bộ “Một ly cà phê Lam Sơn.”
Bên kia điện thoại lập tức truyền tới một tiếng nói mềm mại “Không đường, không sữa, đúng không, em lập tức mang tới.”
Nhâm Mục Diệu luôn uống cà phê nguyên chất, cà phê này mỗi ngày đều được sao mới, đưa tới, sau đó nghiền nhỏ rồi pha.
Không được sai sót, khẩu vị của hắn chính là kén chọn như vậy.
Trầm Trạm Vân vì biết điểm đặc biệt này mà đi học pha cà phê, mục đích chính là để lấy được chút chú ý của Nhâm tổng giám đốc.
Cô nhờ vào một ly cà phê ngon, thành công bò lên giường của hắn, trở thành người đàn bà của hắn.
Lo lắng của Nhâm Mục Diệu đều viết ở trên mặt, mày kiếm đen nhíu chặt, ngón tay xoa xoa mi tâm.
“Cốc cốc” Trầm Trạm Vân gõ hai cái vào cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Một mùi hương nồng đậm bay vào phòng làm việc, mùi nước hoa nồng nặc đã lấn át hết mùi cà phê đậm đà.
Trầm Trạm Vân mặc bộ đồ màu đỏ bó sát vào cơ thể, bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhìn thấy áo ngực màu đen như ẩn như hiện.
Bước vào phòng làm việc, cô cố ý cúi người thật thấp, để rãnh ngực thật sâu lộ ra.
Cố ý nghiêng người khiến bộ ngực rất tròn nhảy đánh ra một nửa, “Diệu, cà phê của anh.”
Nhâm Mục Diệu nhắm mắt suy nghĩ, cau mày, không nhìn cô ta, tùy ý nói: “Được rồi, cô có thể ra ngoài.”
Gương mặt xinh đẹp dày phấn trang điểm của Trầm Trạm Vân thoáng qua một tia thất vọng lập tức được ý cười che giấu đi, săn sóc hỏi: “Diệu, có phải vì thu mua mảnh đất Đông Giao Ngân Nguyệt hồ kia mà phiền não không? Anh yên tâm đi, với thực lực của tập đoàn Vạn Hồng sẽ không thể cạnh tranh với chúng ta đâu.”
Cô ta lặng lẽ đi vòng ra phía sau Nhâm Mục Diệu, ngón tay sơn đỏ đẹp đẽ vuốt qua gương mặt tuấn dật của hắn, dừng lại ở thái dương hắn, nhẹ nhàng ấn.
“Một thư ký như cô đối với quyết định của công ty có phải biết quá nhiều rồi không?” Tiếng nói trầm ổn mang theo hơi rượu khiến người ta mê say.
Trầm Trạm Vân hơi sửng sờ, dừng tay lại, nũng nịu nói: “Người ta chỉ là quan tâm tới anh thôi!”
“Được rồi.” Nhâm Mục Diệu phất tay một cái: “Bây giờ cô có thể ra ngoài.”
“Anh đi Las Vegas nửa tháng, mỗi ngày em đều nhớ tới anh, thực như sống một ngày bằng một năm, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?” Trầm Trạm Vân ở bên tai hắn nhẹ nhàng thổi khí, sau đó lớn mật, ngồi vào trên người hắn, cầm tay hắn nhét vào trong ngực mình “Em rất nhớ anh, cho em được không?” Vẻ mặt cô mơ màng, xuất ra tất cả vốn liếng của mình với hắn.
Trong con ngươi tối tăm của Nhâm mục Diệu không có một tia dao động.
Tiếng nói lạnh nhạt.
“Diệu, chẳng lẽ anh không có cảm giác với em sao?” Nói xong, cô vội cởi áo khoác của mình, kéo áo ngực xuống, hai luồng trắng mịn lộ ra trong không khí.
Cô rất biết lợi dụng điều kiện thân thể của mình.
Chỉ là một chút cũng không kích thích hứng thú của Nhâm Mục Diệu “Cô gái này, tôi giữ cô ở lại bên cạnh bởi vì cô biết tiến lui, nên chú ý thân phận của cô một chút, hôm nay cô hơi quá rồi đó.” Miễn cưỡng liếc cô ta một cái.
Nước mắt Trầm Trạm Vân chảy xuống, tràn ngập uất ức mà bộc phát “Người ta là sợ anh không quan tâm tới em thôi, luật sư Chu vừa đưa tới một tờ giấy kết hôn, anh muốn kết hôn, em phải làm sao bây giờ? Em không cần danh phận gì nhưng em hi vọng trong lòng anh có vị trí cho em.”
“Một tờ giấy đăng kí kết hôn cũng không thể nói lên điều gì, yên tâm đi, cô ta chẳng là gì cả.”