Cả đêm Kiều Tâm Du khó ngủ giống như bị một khối đá lớn đè nặng đáy lòng.
Sau đó đứng lên đến phòng sách xem tài liệu Anh ngữ vô vị khô khan.
Những chữ cái tiếng Anh xác thực thôi miên rất nhanh, cô gục xuống bên bàn sách ngủ.
Sáng sớm Kiều Tâm Du cảm thấy cả người đau nhức nhất là cả cánh tay run lên không thể hoạt động.
Cô đứng lên làm chiếc áo khoác sau lưng cô rơi xuống đất.
“Sao lại có áo khoác ở đây?”.
Kiều Tâm Du xoa cái cổ đau nhức, nhặt áo lên rồi đi về phòng ngủ.
Đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng chuông piano êm tai.
Kiều Tâm Du lấy di động trên tủ đầu giường, hơn hai trăm tin nhắn chưa đọc, còn có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi đều đến từ cùng một người —— Phương Đình.
Cũng đúng, hôm đó Kiều Tâm Du gặp hắn, rồi đột nhiên bị một người đàn ông lôi đi, hắn không khẩn trương mới là lạ.
Ấn phím trò chuyện, “Anh Phương Đình.” Kiều Tâm Du nhẹ gọi truyền đến bên tai hắn, tiếng hít thở hỗn loạn, trong lúc nhất thời làm cô không biết nói gì?
“Anh tìm em đã lâu, còn để lại tin nhắn cho em nhưng em không trả lời, gọi điện thoại cho em em cũng không nghe.”
“Thật xin lỗi”.
Cô để điện thoại trong túi không có lấy ra.
“Em gặp chuyện gì sao?” Hắn hỏi cô.
Giọng cô muốn nói lại thôi làm Phương Đình càng thêm sốt ruột, “Tin ở anh, dù bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giúp em.”.
Kiều Tâm Du không biết mở miệng như thế nào, hôm qua cô vẫn còn độc thân, hiện giờ cô đã là phụ nữ có chồng hơn nữa vì không để Nhâm Mục Diệu bới móc, sau này cô cũng không thể gặp hắn.
Chuyện như vầy bảo cô nên mở miệng thế nào.
Đối với người thật lòng quan tâm cô, cô làm sao nhẫn tâm thương tổn.
“Hôm nay có thể cùng ăn tối không?” Phương Đình thật giống như lấy hết dũng khí nói ra những lời này.
Kiều Tâm Du có cảm giác cổ họng như nghẹn lại, không nói được tiếng nào.Cô không đành lòng dập tắt mong đợi của hắn.
Đột nhiên Nhâm Mục Diệu từ phòng tắm đi ra, mái tóc ướt sũng, bọt nước dính trên mặt, người khoác một chiếc áo ngủ màu trắng, môi mỏng hơi nhếch lên tà mị lạnh lùng, lông mày đẹp khẽ nhíu, trong mắt phát ra vài tia lạnh, trầm thấp nói: “Đồng ý với anh ta đi”.
Kiều Tâm Du kinh ngạc nhìn hắn, không nghe trong điện thoại tiếp tục truyền tới tiếng nói, “Anh biết em gần đây rất bận rộn nhưng khó được một lần, anh hi vọng em có thể.”
“Tôi muốn cô đồng ý với tên đó”.
Nhâm Mục Diệu lạnh lẽo, hung tợn gằn từng chữ, lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
Vừa nãy cho rằng là tai mình nghe nhầm, nhưng lần này là thật.
Tại sao hắn muốn cô đồng ý lời mời của Phương Đình? Trong lòng Kiều Tâm Du buồn bực không thôi, nhìn sắc mặt của hắn càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, lập tức đáp lại: “Mấy giờ? Vâng, em sẽ tới đúng giờ, hẹn gặp lại, bye bye.” Vội vàng ngắt điện thoại, “Anh không phải ra ngoài ư? Sao lại ở đây?” Kiều Tâm Du hỏi.
“Nhà này của tôi, tôi không có quyền trở về sao.” Hắn siết chặt khăn lông trắng lau những giọt nước trên sợi tóc ngắn “Tên đàn ông bên ngoài của cô rất để ý tới cô nhỉ.”
“Anh ấy không phải! Anh có thể sỉ nhục tôi nhưng xin anh đừng sỉ nhục anh ấy.” Giọng nói Kiều Tâm Du nóng giận lặp lại.
“Xem ra, cô thật sự rất để ý tới tên đó.” Hắn đột nhiên ghé sát vào Kiều Tâm Du, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh nhạt “Tôi sẽ khiến cho tên đó hết hi vọng với cô, được không?”.
Đáy mắt thâm trầm mờ mịt nổi lên ý cười nồng đậm.