Kiều Tâm Du lắc lắc tay của mình “Lúc này tôi đang bị thương”.
“Ngoài da thôi mà”.
Con ngươi sắc bén của Nhâm Mục Diệu vừa chuyển “Nhanh đi!”
Đối với hắn chỉ có nặng giọng nói chuyện, Nhâm Mục Diệu mới có thể không cảm thấy xấu hổ.
Bản thân đối với cô chỉ có hận, không cho phép có cảm xúc dư thừa tồn tại, một chút cũng không thể.
Cho dù có phải lập tức bóp chết từ giai đoạn mới nảy sinh, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên cái đêm đen như mực kia, không quên Tử Oánh người đầy máu tươi nằm trên mặt đất lạnh lẽo.Cô ấy nhắm nghiền hai mắt, thân thể ở trong lòng hắn dần dần cứng lại.
Nhâm Mục Diệu liếc nhìn Kiều Tâm Du, cô mặc tạp dề gọn gàng, bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nồi, chén, muôi, chậu, dường như đem biệt thự vắng vẻ này hóa thành tràn đầy sức sống.
Mùi thơm nhàn nhạt bay tới chính là hương vị của gia đình.
Hai mắt đen thâm trầm nhắm lại che giấu dao động trong mắt hắn.
Nếu không có vụ tai nạn xe kia, năm năm này hắn cũng không cần sống trong bóng đêm.
Một màn lại một màn thời gian hạnh phúc cùng Lương Tử Oánh hiện ra trước mắt.
“Này.” Kiều Tâm Du cẩn thận lay tỉnh hắn một chút.
Nhâm Mục Diệu bỗng mở mắt đồng thời bắn ra một luồng sắc bén đâm về phía Kiều Tâm Du.
Cô sợ hãi rụt tay về, không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng có thể thấy đáy mắt lửa giận dày đặc, giọng nói hòa nhã hỏi: “Sủi cảo đã nấu xong rồi, anh muốn ăn không?”
Nhâm Mục Diệu đứng lên, thân hình cao lớn bao trùm lên Kiều Tâm Du, thân thể gầy yếu bị che phủ bởi cái bóng lười biếng.
Vòng qua cô, nhìn thấy trên bàn có hai khay sủi cảo nóng hổi, một đống sủi cảo màu trắng đục lớn nhỏ hình dáng xinh xắn đáng yêu.
Vừa nghĩ tới nhân bên trong sủi cảo là từ tay Phương Đình làm ra.
Nhâm Mục Diệu bưng hai cái khay sủi cảo đi vào phòng bếp.
“Này! Anh muốn đi đâu?” Kiều Tâm Du đi theo phía sau hắn.
Bịch —— Sủi cảo trên khay đều bị đổ vào thùng rác.
Đáy mắt Nhâm Mục Diệu tối đen như một tia sáng nhạt, mặt không chút thay đổi.
Trên mặt căng cứng, toàn thân quanh quẩn hơi thở âm trầm thô bạo như Satan.
“Nè! Anh không thích sủi cảo cũng không cần phải đem đĩa sủi cảo tôi vất vả làm đổ đi hết chứ!” Kiều Tâm Du thở hổn hển ồn ào cãi nhau với hắn.
Nhâm Mục Diệu phủi phủi tay giống như mình vừa cầm cái gì bẩn tay, “Tôi nhìn buồn nôn thì sao?”
“Anh...”.
Kiều Tâm Du chỉ ngón tay vào hắn, tức giận đến run nhè nhẹ “Dù sao đồ ăn tôi nấu anh đều đổ hết rồi.” Trong lòng nguyền rủa đói chết hắn đi.
Gần đây Nhâm Mục Diệu vì dự án thu mua đất mà bận tối mày tối mặt, thường xuyên bỏ bữa.
Một ngày không ăn cơm, bao tử của hắn lại đau đớn, uống vào hai viên thuốc vẫn không tốt hơn, ngược lại càng ngày càng trầm trọng, một trận lại một trận đau khoan tim liệt phổi khiến tính tình của hắn nóng nảy, “Đứng lên, đi nấu cháo cho tôi!”
Kiều Tâm Du bĩu môi, thấp giọng, “Ờ” một câu chân thực.
Nhâm Mục Diệu cau mày, làn da khỏe mạnh màu mạch nha dần dần trở nên trắng bệch, tay hắn đập đập vào vị trí bao tử của mình,
“Này! Anh làm sao vậy?” Kiều Tâm Du đã nhận ra sự khác thường của hắn “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nhâm Mục Diệu không chút lưu tình đẩy tay cô ra, “Cháo nấu mềm một chút”.
Nói xong xoay người đi lên lầu, bước chân rõ ràng có chút khó khăn nhưng hắn chịu đựng đau đớn, để thẳng lưng lên.
Kiêu căng như hắn làm sao lại ở trước mặt người khác để lộ một mặt yếu đuối?
Kiều Tâm Du nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của hắn, đột nhiên có một loại xúc động đi lên ôm chặt lấy hắn.
Hắn chính là dùng vẻ ngoài kiên cường để che lấp yếu ớt của mình.