Sau khi Hàn Diệu xuống lầu, Tiêu Văn Ninh thất thần nhìn chằm chằm ra ban công bị gió lùa, cậu bị giày vò như vậy nên cũng không ngủ được, vì vậy cứ nhắm mắt rồi nằm thế tới sáng.
Đến lúc cậu sắp buồn ngủ, Hàn Diệu mang một phần bữa sáng tới.
Tiêu Văn Ninh mơ màng mở mắt ra, thấy Hàn Diệu có đặt một bát cháo cho cậu.
Cậu ngáp một cái rồi lè nhè nói: “Tôi vẫn chưa đánh răng.
”
Hàn Diệu liếc nhìn cái chân bị què và nửa bên mông của cậu, sau đó đặt bát cháo ở đầu giường: “Ăn tạm đi.
”
Tiêu Văn Ninh không thể chịu được việc mình nằm bò trên giường để ăn sáng, cậu nhích người lên một chút, dựa bên mông không bị thương lên giường.
Định nhờ Hàn Diệu đưa dùm cái muỗng, thì thấy người vốn đang đối diện với cậu bỗng xoay đầu sang một bên.
Tiêu thiếu gia cả đêm không mặc quần, vừa nghiêng người một cái, sau đó lại tuỳ ý bắt chéo đôi chân dài lại, làm cho vật màu hồng giữa hai chân lộ ra.
Cậu nhìn sườn mặt Hàn Diệu, cười cười trêu ghẹo, sao đó lấy chăn lông trên giường che lại, ho nhẹ một tiếng để giảm bớt bầu không khí xấu hổ: “Đều là đàn ông cả mà, hơn nữa của tôi nhỏ hơn cậu nhiều vậy, cậu thẹn thùng cái gì chứ.
”
Đây là lần đầu tiên Hàn Diệu thấy có người đàn ông dám thừa nhận của mình nhỏ hơn của người khác.
Hắn sờ sờ mũi hai cái, sau đó xoay mặt lại đưa muỗng cho Tiêu Văn Ninh.
Tư thế của Tiêu thiếu gia trông rất quyến rũ, cậu lóng ngóng ăn hai muỗng, sau đó tủi thân nhờ Hàn Diệu: “Cậu giúp tôi chút đi.
”
Hàn Diệu thấy tư thế của anh trông không được thoải mái thật, vì vậy đưa tay kéo ghế lại gần mép giường, sau đó cầm bát rồi đút thìa cháo đã hơi nguội vào miệng cậu.
Tiêu Văn Ninh không ngờ Hàn Diệu sẽ đút cho cậu thật, cậu nhìn chằm chằm cái muỗng, vẫn còn biểu cảm tủi thân, nhưng ánh mắt lại có chút thay đổi không nói thành lời.
Đút được vài muỗng, mu bàn tay của Hàn Diệu đã dính vài giọt cháo.
Một người đã hai mươi tám tuổi như Tiêu Văn Ninh mà bây giờ vẫn còn ăn uống rồi đi ỉa cứ như một đứa trẻ.