“Không phải sao?”
“Mắt của cậu làm sao thế hả?”
“Không phải à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi!”
“Vậy đó là cái gì?”
Tiêu Văn Ninh đau đớn nói: “Đây là con thỏ đó!”
Hàn Diệu lộ ra vẻ mặt như vừa sực hiểu ra điều gì đó, ngồi xuống đất cùng cậu: “Không ngờ anh còn là một người tỉ mỉ như vậy đấy.”
Tiêu Văn Ninh đắc ý: “Vẫn còn nhiều thứ cậu không biết đâu.”
Dứt lời cậu lấy ra một cây bút vẽ cho con thỏ giấy có hình dạng kì cục một đôi mắt đo đỏ: “Thế nào, có đáng yêu không?”
Hàn Diệu không nỡ đả kích cậu: “Cũng được.”
Tiêu Văn Ninh bỏ con thỏ giấy đã gấp sang một bên, bắt đầu gấp con thứ hai.
Cậu thản nhiên nói chuyện với Hàn Diệu:
“Trước kia bảo mẫu hay dạy tôi làm cái này đấy, hồi nhỏ tay tôi vụng về, học mãi cũng chẳng làm được, nhưng bà ấy vẫn rất kiên nhẫn chỉ cho tôi.
Tuổi thơ của tôi cũng thảm thật, tuy sinh ra làm thiếu gia, nhưng thực chất còn chẳng bằng mấy đứa trẻ nhà bình thường, không phải là thiếu thốn vật chất, thì cũng là chẳng ai thèm ngó tới."
"Có lẽ bà ấy là người thương tôi nhất đấy.
Tôi nhớ có một năm vào ngày sinh nhật tôi, bà ấy đã gấp cho tôi một ngôi nhà rất đẹp.
Sau đó bà ấy còn nói, sau này Ninh Ninh lớn lên chắc chắn sẽ tìm được một người cực kỳ yêu tôi, sống cùng tôi trong ngôi nhà đó."
"Lúc ấy tôi rất thích nó, nhưng lại bị Tiêu Văn Hạo thấy nên đốt mất, thiêu xong còn bảo đó là nhà dành cho người chết ở.
Lúc ấy tôi khóc oà lên, cảm thấy thật buồn vì không có mẹ….
À, ngay từ đầu tôi đã chẳng có mẹ rồi.”
Lời còn chưa nói hết, cậu cũng không nói tiếp nữa, nhưng tay vẫn tiếp tục gấp giấy.
Hàn Diệu im lặng nhìn cậu vài giây, trong phút chốc cũng chẳng biết mở miệng như thế nào.
Hắn dời tầm mắt đến ngón tay thon dài của Tiêu Văn Ninh, nhìn cậu hoàn thành món đồ trong tay.
Lúc gấp xong Tiêu Văn Ninh còn cảm thấy rất ưng ý, cậu giơ tay lên đặt lên ngực Hàn Diệu, hỏi: “Nhìn ra đây là cái gì không?”