Đỉnh đầu hông phải nơi mẫn cảm, nhưng lại có cảm giác hơi tê dại.
Tiêu Văn Ninh chờ bàn tay hắn rời đi, ánh mắt mới hơi né tránh mà điều chỉnh chiếc mặt nạ Hàn Diệu vừa đeo cho cậu.
Còn chưa kịp đeo xong, bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng vang lớn, cậu chợt quay đầu lại, bầu trời đêm rực rỡ đầy màu sắc.
Hàn Diệu cũng xoay người cùng cậu, hắn vừa định giải thích, đây chắc là tín hiệu hoạt động chủ đề bắt đầu, nhưng trong nháy mắt cúi đầu, lại va vào ánh mắt của Tiêu Văn Ninh.
Một đôi mắt trong trẻo hơn bao giờ hết, ngoài ánh sáng tươi đẹp, còn có niềm kinh ngạc và vui mừng.
Tiêu Văn Ninh nhìn chằm chằm bầu trời đêm một lúc lâu, sau đó quay đầu nhoẻn miệng cười với Hàn Diệu.
Cậu cầm một chiếc mặt nạ có kiểu dáng tương tự, đưa tay đeo lên mũi giúp Hàn Diệu: “Tiếp theo làm gì đây.”
Hàn Diệu nhìn xung quanh qua đôi mắt của chiếc mặt nạ: “Qua kia đi.”
Đi theo Hàn Diệu xuyên qua đám người, vào một con đường có nhiều trò chơi nhỏ.
Tiêu Văn Ninh đi xem từng cái, súng hơi, phi tiêu, sáo, trò nào cũng cần kĩ thuật.
Hàn Diệu mặc quần đen giày da, đeo mặt nạ sải bước tới chỗ ném phi tiêu.
Tiêu Văn Ninh đi theo sau, cực kỳ muốn mở cho anh một bản nhạc thật là ngầu.
Trước quầy hàng vốn đang có vài cô gái đứng đó, thấy hắn đi tới thì chủ động nhường chỗ.
Tiêu Văn Ninh dừng chân, phát hiện có vài ánh mắt đang lóe sáng, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Hàn Diệu cầm một cái phi tiêu áng thử trọng lượng, vừa định phóng đi, bỗng nghe thấy chủ tiệm không khách khí nói: “Mười lăm phi tiêu, ba mươi tệ.”
Hàn Diệu chớp mắt hai cái, sờ sờ túi, không có tiền.
Tiêu Văn Ninh vui sướng khi người gặp hoạ suýt thì cười ra tiếng, cậu đứng im, định giả vờ làm người qua đường.
Hàn Diệu thấy cậu không tới, cong môi, gọi về phía cậu: “Anh, lại đây đưa tiền.”
Mấy cô gái đang vây xem và chủ quầy hàng lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phái Tiêu thiếu gia, Tiêu Văn Ninh nghe thấy xưng hô này thì ngơ ra vài giây, sau đó lạnh mặt đi tới.
Thanh toán tiền, cầm lấy phi tiêu, Hàn Diệu cũng không thèm ngắm cho chuẩn mà đã giơ tay phóng đi, trúng ngay hồng tâm.
Mấy cô gái vây xem cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng:
“Lợi hại quá đi!”
“Ngầu quá à!”
Hàn Diệu nhướng mày, hỏi cậu: “Muốn cái gì.”