Sau khi Ninh Dư lái xe về nhà thì cô liền vọt vào toilet.
Mở vòi nước vóc nước vào mặt mình.
Làm đi làm lại mấy lần như vậy Ninh Dư mới cảm thấy mình dần tỉnh táo lại.
Ngày hôm nay rốt cuộc là cô đang nằm mơ hay là sự thật ?
Người cô nhớ nhung hằng đêm đã trở về, lại còn là tổng giám đốc công ty của cô.
Hôm nay anh còn nói, anh muốn theo đuổi cô.
Chu Tử Hiên...sao anh lại muốn theo đuổi em chứ ? Không phải năm đó em đã làm anh tổn thương sao ? Ninh Dư mơ mơ hồ hồ tắm rửa, thay quần áo rồi lên giường nằm nghỉ.
Cô úp cái gối lên mặt mình, tới khi thở không nổi nữa Ninh Dư mới quăng cái gối ra.
Những suy nghĩ rối rắm cứ như chạy đua trong đầu cô.
Không biết mấy năm qua anh sống có tốt không? Sao mới ba năm đã về nước rồi.
Chuyện học hành không biết đã ổn chưa.
Nhưng nhìn anh nhận chức tổng giám đốc, hôm nay lại nghe anh hướng dẫn một số điều trong báo cáo của cô, Ninh Dư biết là mọi thứ đều rất tốt.
Anh vẫn luôn xuất sắc, cho dù là trước kia hay bây giờ.
Chỉ là bây giờ Tử Hiên vẫn là hơi khác một chút...
Ninh Dư lại lặng lẽ nằm nghĩ ngợi về những chuyện xảy ra ban nãy.
Ừm...hình như là có hơi vô sỉ hơn trước kia một chút, cũng lưu manh hơn trước kia một chút.
Cả người lúc nào cũng toát ra mùi vị nguy hiểm.
Cười hay không cười đều thấy như ẩn chứa âm mưu gì đó, vô cùng vô cùng ma mị.
Chẳng còn đâu cái vẻ tươi cười sáng lạn không nhiễm chút bụi trần hồi xưa.
Tử Hiên bây giờ, cứ như là thiên thần vừa té xuống địa ngục vậy...
Nhưng mà thực sự mà nói thì, Tử Hiên bây giờ rất có mùi vị đàn ông, rất là hấp dẫn.
Đúng là gu của cô, ba năm rồi cũng không hề thay đổi.
Ninh Dư đột nhiên lại giơ tay lên tát một cái vào mặt mình.
Ninh Dư! Tỉnh lại! Lại háo sắc rồi.
Năm xưa cũng vì cái dáng vẻ như thiên thần giáng trần của anh mà cô mê đắm.
Bây giờ lại vì cái dáng vẻ như thiên thần sa ngã của anh mà khiến cho tâm trí của cô một lần nữa lại rối loạn.
Rồi suy nghĩ của Ninh Dư lại bắt đầu chạy về chuyện anh nói muốn theo đuổi cô.
Bây giờ trong lòng cô còn hơi lâng lâng.
Cô có xứng để anh theo đuổi không? Có xứng lại được anh yêu hay không? Có xứng...được đứng bên cạnh anh một lần nữa hay không? Ninh Dư lại đờ người ra.
Một nỗi niềm tự ti bắt đầu dâng trào lên trong lòng.
Chu Tử Hiên Chu Đại thiếu gia của nhà họ Chu.
22 tuổi, tốt nghiệp loại xuất sắc ở Đại học Bắc Kinh, tiếp tục con đường học vấn ở trường đại học hàng đầu ở Mỹ.
25 tuổi, về nước nhận chức Tổng giám đốc của Công ty gia đình...Cô còn không biết công ty nhà anh hiện tại đã lớn mạnh tới mức nào ư ? Một nhân viên quèn nhỏ bé như cô, còn thắc mắc có xứng hay không xứng đứng bên cạnh anh à? Đúng là Ninh Dư tự cho mình mặt mũi quá rồi.
Mũi lại chua xót, mắt hơi ngân ngấn nước.
Ninh Dư nuốt nước bọt, cố nuốt nước mắt chảy ngược lại vào trong.
Không được khóc! Ninh Dư, sự thật là như vậy! Cô phải chấp nhận đi thôi, không được khóc.
Ting
Ting
Ting
...
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Ninh Dư kêu inh ỏi.
Cô cố nén nước mắt, đưa tay ra với lấy điện thoại di động.
Trưởng phòng nhân sự (Lâm Nguyệt Y): “Tiểu Dư, cậu đâu rồi a\~? Bị hành tới nỗi mất tích luôn?”
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): “Không phải vậy chứ? Thái tử gia chắc không phải là ác ma như vậy đâuuu.
[cắn góc áo]”
Nhân viên quèn phòng nhân sự (Tâm Như): “Nhưng mà chị Dư thực sự là mất tích từ trưa đến giờ.
Bây giờ gần 10 giờ đêm rồi đó...Không phải tăng ca tới giờ chứ? Nghe nói hôm nay phòng làm việc của Tổng giám đốc khá nhiều việc, mà nhân lực thì chỉ có 3 người...”
Trưởng phòng nhân sự (Lâm Nguyệt Y): “Chậc, chị cũng có nghe qua.
Để chị gọi Tiểu Dư xem sao.”
Trưởng phòng marketing (Ninh Dư): “Không cần đâu...Tớ đây...”
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): “Áaaaa...ngôi sao của chúng ta xuất hiện rồi ahhh [tung hoa tung hoa]”
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): “Cầu ảnh cầu ảnh cầu ảnhhhhh.
Vẫn chưa có ai có được một tấm hình nào của sếp lớn luônnnn.
Cơ mà chị Ninh Dư, chị có sao không? Chị off tới giờ này luôn…[lo lắng]”
Trưởng phòng nhân sự (Lâm Nguyệt Y): “Tiểu Dư, không phải có việc gì không ổn chứ? Cậu mất tích từ trưa đến giờ.”
Nhân viên quèn phòng nhân sự (Tâm Như): “Chị Dư của em, mau kể xem rốt cuộc là có chuyện gì, sao bây giờ mới onl ? [nước mắt lưng tròng]”
Trưởng phòng marketing (Ninh Dư): “Ừm...kể cho mọi người một chuyện...”
Trưởng phòng nhân sự (Lâm Nguyệt Y): “???”
Nhân viên quèn phòng nhân sự (Tâm Như): “?????”
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): “?????????????”
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): “Nghe có mùi drama…[thấp thỏm]”
Nhân viên quèn phòng nhân sự (Tâm Như): “Tiểu Tô, cậu có thể bớt khoa trương lại một chút không ?”
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): “Không được a\~ Tớ tò mò [cắn móng tay]”
Trưởng phòng nhân sự (Lâm Nguyệt Y): “Mấy đứa yên lặng một chút coi.
Còn nói nữa chị liền đá hai đứa ra khỏi group.”
Nhân viên quèn phòng nhân sự (Tâm Như): [kéo khóa miệng]
Nhân viên quèn phòng marketing (Tiểu Tô): [kéo khóa miệng]
Trưởng phòng marketing (Ninh Dư): “Ừm...tớ vừa phát hiện ra...Thái tử gia...là người yêu cũ của tớ.”.