Làm việc đến trưa, cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Triệu Khang cùng Quách My vẫn đi ăn cùng nhau, Tiểu Tô và Ninh Dư thì hẹn với bên Lâm Nguyệt Y cùng ăn trưa.
Hôm nay buổi trưa Chu Tử Hiên bảo phải ra ngoài một chuyến, nên Ninh Dư cũng không mua đồ ăn cho anh.
Còn lại Mộc Hiểu Đồng bị bỏ lại lẻ loi ở phòng làm việc, cô ta hậm hức chạy về phòng làm việc cũ của mình.
Đáng lẽ ra cô ta tính đợi mọi người đi hết, ở lại tính kế bám lấy Chu Tử Hiên, nhưng đợi mãi đợi mãi chẳng thấy anh ta đâu, mà sáng giờ bị hành khiến bao tử của cô ta cũng đau theo, nên đành phải đi ăn trước
Còn Chu Tử Hiên sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, mới rời khỏi phòng làm việc của mình.
Thật ra, do chiều nay sẽ họp các cổ đông lớn trong công ty trước, nên Chu Kiến Hồng cũng sẽ tới công ty.
Trưa nay Chu Tử Hiên ra ngoài, là để về nhà một chuyến đón ba anh đến công ty, sẵn tiện ăn cùng gia đình một bữa cơm.
Nhà chính của Chu Tử Hiên nằm trong khu biệt thự cao cấp Đình Viên, đây là khu biệt thự mà không phải người có tiền là có thể mua được.
Chỗ này ngoài những người giàu có bậc nhất của thành phố, còn là nơi mà một vài nhà chính trị gia lựa chọn để ở và dưỡng lão.
Đây cũng là nơi Chu Tử Hiên lớn lên và là nơi ba mẹ anh cùng Chu Tử Dạ đang ở hiện tại.
Lúc Chu Tử Hiên về nhà, Chu Tử Dạ đang nằm trên sofa chơi game, ba anh thì ngồi bên cạnh đọc báo, vừa đọc vừa nhăn nhó nhìn Chu Tử Dạ.
Còn mẹ anh – Triệu Ân đang cùng các dì trong bếp nấu đồ ăn.
“Ba, con về rồi.” Chu Tử Hiên vừa vào nhà, người giúp việc liền tiến tới nhận lấy áo vest khoác ngoài của anh cùng cặp tài liệu.
Ánh mắt đang cau có của Chu Kiến Hồng khi chuyển sang nhìn Chu Tử Hiên liền biến thành ấm áp như gió xuân.
“Tử Hiên, về rồi sao.
Con xem xem cái thằng vô dụng này, chẳng biết có học hành gì không, suốt ngày cứ nằm la lết ôm cái điện thoại mà bấm bấm bấm.
Thật là tức chết lão già này.”
“Ba à, ba cứ quan tâm đến đứa con trai lớn của ba đi.
Đừng có để ý tới thằng con vô dụng này có được không?” Chu Tử Dạ mặt không đổi sắc, đã quá quen với mấy lời càu nhàu này của ba anh, vừa tiếp tục ván game vừa xen lời.
“Con con...cái thằng...” Chu Kiến Hồng bị Chu Tử Dạ chọc giận, buông tờ báo xuống chỉ chỉ Chu Tử Dạ, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng.
Chu Tử Hiên liền bước đến bên cạnh Chu Kiến Hồng, vuốt nhẹ lưng ba mình an ủi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Dạ, cầm lấy điện thoại quăng lên bàn.
“Tử Dạ, đừng lúc nào cũng chọc giận ba.”
Chu Tử Dạ nghe Chu Tử Hiên lạnh giọng, liền thẳng thớm ngồi dậy.
Cậu quay sang nhìn Chu Kiến Hồng, mặt tươi cười nịnh nọt.
“Ba yêu, đừng tức giận đừng tức giận.
Con không chơi nữa là được.”
Đúng vậy, trong nhà này cậu là người có địa vị gia đình thấp nhất, nhưng người cậu sợ nhất không phải Chu Kiến Hồng, cũng không phải Triệu Ân, mà là người anh trai này đây.
Một mặt là vì kính trọng người anh này, một mặt là vì tiếng nói của anh trong gia đình vô cùng lớn.
Có thể nói là sánh ngang với Chu Kiến Hồng.
Mỗi lần trong nhà cần ra một quyết định nào đó mà Chu Kiến Hồng nói không được, nhưng chỉ cần Chu Tử Hiên nói có, thì sau một hồi cả nhà ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ thì quyết định liền biến thành có.
“Tử Hiên, về rồi đó sao.” Từ trong phòng bếp, một người phụ nữ nhìn vô cùng đôn hậu đi ra, trên cổ vẫn đeo chiếc tạp dề, tay bà vô cùng tự nhiên chùi chùi vào chiếc tạp dề đó.
Nét đẹp của bà là một nét đẹp sắc sảo sang trọng, nhưng có lẽ là tâm địa của bà quá hiền hậu cùng dịu dàng, lối sống lại vô cùng giản dị, nên những nét sắc sảo ấy đã được tính tình của bà dung hòa, làm cho ấn tượng đầu tiên của người ta khi gặp bà là một cảm giác thân thiện, dễ gần và ấm áp.
Tử Hiên liền đứng dậy đi đến cởi tạp dề của mẹ mình ra.
“Vâng, mẹ.
Sao nay lại xuống bếp rồi, mẹ có mệt không?”
Triệu Ân cười hiền hậu quay sang cầm tay con trai, rồi lại xoa xoa vai anh.
“Không mệt, con biết mẹ thích nấu ăn mà.
Biết hôm nay con về nhà, muốn tự tay nấu vài món cho con ấy mà.
Mau, vào ăn.
Đã xong hết rồi.” Chu Tử Hiên cùng Triệu Ân vừa nói vừa cười đi vào phòng bếp.
Còn Chu Tử Dạ vừa nghe thấy mẹ nói như thế, cậu lập tức đứng lên chạy theo vào bếp, nãy giờ cậu bị ba cậu lườm tới sắp nứt cả cái mặt ra rồi.
Chu Kiến Hồng bực bội quăng tờ báo lên bàn, cũng chắp tay sau lưng đi vào theo.
Chu Kiến Hồng ngồi ở đầu bàn, bên trái là Triệu Ân, bên phải là Chu Tử Hiên, Chu Tử Dạ ngồi kế anh.
Cả nhà cùng ngồi ăn vô cùng hòa thuận, Chu Tử Dạ cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình trên bàn ăn, ăn uống vô cùng yên lặng.
Nhưng làm sao có thể mà không lọt vào mắt của ba cậu chứ.
“Tử Hiên, con nói xem phải tính làm sao với thằng nhóc này.
Từ nhỏ đến lớn, nó đòi cái gì mà ba mẹ không chiều chứ.
Chiều đến là hư, bây giờ muốn nó học hành chăm chỉ một chút cũng không được, đi nước ngoài cũng không chịu, bảo làm cái gì cũng vâng vâng dạ dạ rồi làm lơ.
Thật là đau hết cả đầu.”