Lúc Chu Tử Hiên đứng dưới chung cư đợi Ninh Dư, thì khoảng 30 phút sau cô lái xe đến nơi.
Anh dẫn cô đi đăng ký thẻ xe, sau đó cùng cô chuyển đồ đạc vào nhà của mình.
Căn hộ của Chu Tử Hiên là căn hộ duplex (căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng nhà liền kề) khá rộng lớn, anh tậu căn nhà này lúc vừa đi du học về, để tiện cho việc đi làm ở công ty vì nhà chính thì quá xa.
Ninh Dư nhìn một vòng căn hộ, đúng là như lời anh nói, vừa rộng lớn vừa nhiều phòng.
Thiết kế nội thất cho căn nhà rất hiện đại, có thể thấy là không thiếu thứ gì.
Nhưng có lẽ chủ nhân nơi này cũng mới vừa chuyển tới ở không lâu, nhìn căn nhà đầy đủ tiện nghi nhưng không được ấm áp lắm, hơi thiếu hơi người.
“Mật khẩu nhà là sinh nhật em.”
Chu Tử Hiên sắp hành lý của Ninh Dư để sang một góc, sau đó đi lại ôm vai cô.
Thấy Ninh Dư vẫn còn đang ngắm nghĩa quanh nhà.
“Thích không?”
Ninh Dư mỉm cười nhìn anh.
“Ừm, thiết kế rất đẹp, nhưng hơi thiếu hơi người.”
Nghe cô nói vậy, Chu Tử Hiên cúi xuống hôn lên má cô một cái.
“Bây giờ có em tới ở cùng anh, không thiếu hơi người nữa.
Sau này sẽ lại có con của chúng ta.”
Ninh Dư liếc anh một cái.
Chu Tử Hiên bật cười.
Anh nắm tay Ninh Dư kéo đi, dắt cô đi dạo quanh nhà.
“Trên tầng có bốn phòng, một phòng ngủ của anh, một phòng anh đã sửa lại thành thư phòng, sau này sẽ thêm bàn ghế và tủ cho em.
Còn lại hai phòng ngủ, em thích ở phòng nào thì ở.”
Dừng một chút, anh lại ranh mãnh cười một cái.
“Thích ngủ ở phòng anh cũng được luôn.
Anh không ngại.”
“Em ngại.” Người này đúng là một chút đứng đắn cũng không có mà!
Chu Tử Hiên dẫn cô đi xem hai gian phòng kia, Ninh Dư cũng không quan trọng lắm.
Cô ngủ ở đâu cũng được cả, nên liền chọn bừa một căn.
Chu Tử Hiên giúp cô đem đồ đạc lên phòng.
Anh nhìn hai vali cỡ to và một thùng carton cỡ trung bình.
“Dư Dư, thực sự không cần đem theo gì nữa sao? Em đem ít đồ thế này anh cứ có cảm giác em chỉ đến ở tạm nhà anh vài bữa thôi vậy.”
Ninh Dư đang ngồi mở đồ đạc ra sắp xếp, nghe anh nói vậy thì phì cười một cái.
“Chứ anh muốn em ở đây bao lâu?”
Chu Tử Hiên liền ngồi xuống cạnh cô, lại bế cô ngồi lên đùi mình.
“Tốt nhất là cả đời.”
Nói rồi anh ấn gáy Ninh Dư, hôn lên môi cô.
Ninh Dư đồng ý chuyển tới ở cùng anh, anh thực sự rất vui.
Hôm nay tâm tình anh cứ lửng lơ trên mây vì kích động.
Nghĩ đến sau này căn nhà rộng lớn này sẽ có thêm một bóng hình của người mình yêu, trái tim của Chu Tử Hiên lại không thể dịu xuống được, cứ như uống thuốc kích thích.
Hai người hôn nhau một hồi, tới lúc thấy cả người đều nóng lên, Ninh Dư mới đẩy Chu Tử Hiên ra.
“Dừng, còn phải soạn đồ nữa.
Em muốn soạn xong trong hôm nay.”
Chu Tử Hiên bị cô đẩy ra, chuyển hôn lên môi sang hôn cổ Ninh Dư, lại dụi mặt vào cổ cô hít ngửi.
“Dư Dư thật thơm.”
“Em còn chưa tắm đâu.”
“Như vậy mới càng thơm.”
Ninh Dư cuối cùng chịu hết nổi người này, liền đứng dậy không ngồi trong lòng anh nữa, tập trung sắp xếp đồ đạc.
Chu Tử Hiên cười khẽ một tiếng, rồi cũng cùng cô sắp xếp.
Lúc anh vô ý mở chiếc vali kia ra, thấy đồ lót của Ninh Dư được sắp gọn gàng trong đó, Chu Tử Hiên có hơi khựng lại.
Đồ lót của Ninh Dư đa số đều là màu trung tính, có ren có trơn, còn có vài cái có họa tiết dễ thương nữa.
Thấy Chu Tử Hiên bất động, Ninh Dư ngẩng đầu lên nhìn sang anh, liền ngay lập tức gập vali lại.
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ!
“Em...em tự sắp cái này.
Anh sang đi đây.”
Chu Tử Hiên nhìn mèo nhỏ đang hoảng hốt, cười cười nhéo má cô một cái rồi nghe lời cô sang sắp xếp vali bên kia.
Hiện tại đầu óc của anh không thể trong sáng nổi nữa rồi, toàn là hình ảnh tưởng tượng mèo con nhỏ của mình mặc những bộ đồ kia, cảm thấy bản thân sắp nổi lên phản ứng, liền lẩm nhẩm hát quốc ca trong đầu.
Ninh Dư thở hắt ra một hơi.
Còn tưởng là Chu Tử Hiên sẽ lại mở miệng ra chọc ghẹo mình, cũng hên là không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ cô mới nhìn thấy qua đồ lót của cô thôi, đương nhiên là cô thấy ngại rồi...
Lúc hai người cuối cùng cũng làm xong hết việc, Ninh Dư mới nhớ ra cả hai đều chưa ăn uống gì, hiện tại đã 8 giờ tối rồi.
Cô liền chạy xuống bếp của Chu Tử Hiên ngó xem tủ lạnh có gì để nấu ăn không, mở ra thì liền lạnh mặt liếc nhìn cái người đang thong dong đi phía sau lưng mình.
Chu Tử Hiên thấy Ninh Dư nhìn mình, cười cười đi đến ôm eo Ninh Dư.
“Đi siêu thị nhé?” Anh thừa biết trong tủ lạnh nhà mình có cái gì.
Ninh Dư hừ lạnh một cái.
“Chu tổng, ngài không muốn giải thích một chút về chiếc tủ lạnh chứa đầy bia và rượu của ngài sao?”
Ninh Dư đúng thật là rất muốn nổi sùng.
Ngoài nước suối ra, tủ lạnh của Chu Tử Hiên chỉ có rượu và bia, hoàn toàn không có thứ gì khác!.