Vì Chu Tử Hiên đã làm tốt màn dạo đầu, nên lối vào rất ẩm ướt trơn trượt, lúc anh vào cũng không quá khó khăn nên một phát liền đâm lút cán, Chu Tử Hiên thở ra một hơi thỏa mãn.
Tư thế này khiến cô bao bọc chặt chẽ lấy c.ự v.ật của anh, xúc cảm chặt chẽ và ấm nóng làm cho da đầu của anh tê dại, Chu Tử Hiên bắt đầu đong đưa eo của mình.
Tìm kiếm một điểm quen thuộc mà bắt đầu đâm vào đó.
Ninh Dư cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung, từng cơn từng cơn khoái cảm không ngừng truyền tới theo cử động ra vào của Chu Tử Hiên.
“A...Tử Hiên...đừng...đừng...ở chỗ đó...”
“Ừm, không ở chỗ đó.
Dư Dư ngoan....” Miệng thì nói vậy, nhưng tại nơi đó lại càng đâm vào mạnh hơn.
Eo cũng bắt đầu dần tăng tốc.
Hai tay Ninh Dư báu chặt lấy thành bàn, một giọt nước mắt sinh lý chảy ra, không biết là do cô bị kích thích quá mức tới khóc hay vì lý do gì...
Cả căn phòng ngập tràn trong tiếng rên rỉ không ngừng của người phụ nữ, hòa cùng với tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.
Khung cảnh nóng bỏng và tràn đầy d.âm mỹ.
Sau trận chiến tại bàn làm việc, hai người lại chuyển vào phòng nghỉ của Chu Tử Hiên, sau đó lại kịch liệt trong phòng tắm, cuối cùng màn “rèn luyện thân thể” này cũng kết thúc.
Vì Ninh Dư quá mệt mỏi, nên Chu Tử Hiên quyết định đêm nay hai người ngủ lại công ty.
Chu Tử Hiên nằm ôm bé mèo con đang giận dỗi của mình vào lòng.
“Dư Dư, anh xin lỗi.
Lần sau anh sẽ kìm chế.”
“Lần nào anh cũng nói câu này.”
“Đừng giận anh, không phải do đã lâu quá rồi anh không được thân mật với em sao?”
“Thế thì sao? Lần nào cũng làm tới khi em khóc mới chịu ngưng...”
Chu Tử Hiên liền cúi đầu xuống hôn lên mắt Ninh Dư.
“Tiểu tâm can, anh xin lỗi mà.
Lần sau sẽ không để em khóc nữa.”
Ninh Dư hừ lạnh một tiếng.
Chu Tử Hiên biết cô mềm lòng với cách gọi này.
Mỗi lần cô giận là anh lại dùng chiêu này.
Ninh Dư không muốn quan tâm tới anh nữa.
Nhắm mắt lại ngủ.
“Khoan đã, anh còn chuyện muốn nói.”
Ninh Dư vẫn bơ anh, không trả lời.
“Dư Dư, cuối tuần sau có một buổi tiệc giao lưu.
Đi cùng anh nhé?”
“Tính sau đi.
Cuối tuần em phải đi thăm mẹ mà.
Mẹ sắp khỏi rồi, em phải ở bên mẹ nhiều hơn.
Muốn mẹ mau chóng khỏe về nhà với em.” Ninh Dư nói rồi mệt mỏi dụi vào lồng ngực của Chu Tử Hiên.
“Được, anh chỉ hỏi thôi.
Em cứ ở bên mẹ đi, nếu cảm thấy có thể đi được thì báo anh.”
“Ừm.”
Chu Tử Hiên xoa xoa đầu vai Ninh Dư, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Thật ra anh muốn đem Ninh Dư theo, là để sẵn tiện giới thiệu cho người trong giới một lượt về cô luôn.
Để cho mọi người đều biết Ninh Dư là của anh, anh cũng là của Ninh Dư.
Vì từng có hôm cô cùng anh đi gặp đối tác, người kia tưởng cô chỉ là thư ký riêng của anh, còn có ý đồ với cô nữa.
Nhưng việc này cũng không quá quan trọng, ít nhất là không quan trọng bằng mẹ của Dư Dư.
Hơn nữa, anh đang lên kế hoạch cầu hôn cô, sẽ sớm đem người về nhà, tới lúc kết hôn rồi thì không sợ ai cướp cô đi nữa.
***
Ngọt ngọt ngào ngào yêu đương, cuối cùng cũng tới cuối tuần.
Ninh Dư báo với Chu Tử Hiên rằng cô sẽ không tham dự bữa tiệc cùng anh, muốn ở bên mẹ.
Chu Tử Hiên cũng vui vẻ đồng ý.
Thế là tới chiều tối, người thì sửa soạn đồ đạc để đến bệnh viện thăm mẹ, người thì khoác áo vest chỉn chu đến bữa tiệc.
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Tử Hiên còn được Ninh Dư phát cho một nụ hôn phớt qua môi, tinh thần vô cùng sảng khoái mà đánh xe chở cô đến bệnh viện, sau đó lại chạy tới bữa tiệc.
Bữa tiệc diễn ra tại đại sảnh lớn của một nhà hàng khách sạn nổi tiếng là xa hoa trong thành phố.
Lúc anh tới nơi, bữa tiệc đã diễn ra được một lúc.
Chu Tử Hiên vừa đến nơi, xung quanh anh đã bắt đầu tụ thành một đám đông tiến tới chào hỏi.
Người nào người nấy đều muốn tranh nói được vài câu với anh.
Mộc Hiểu Đồng ngồi trong một góc, thấy Chu Tử Hiên đã tới nhưng chỉ đi một mình, cô ta cười khẩy.
Đúng là tiểu tình nhân kia cũng chẳng có gì đặc biệt, làm sao có thể dẫn cô ta đến cùng chứ? Là cô lo xa quá rồi.
Mộc Hiểu Đồng nhấp ly rượu một cái rồi đứng dậy bỏ đi.
Tay móc lấy chiếc điện thoại, bấm gọi.
“Hiện tại Ninh Dư đang ở đâu?”
“Đang ở bệnh viện ạ.”
Mộc Hiểu Đồng hơi nhíu mày.
Bị Chu tổng bỏ mặc xong thì liền chạy tới bệnh viện thăm mẹ à? Bệnh viện nơi mẹ Ninh Dư đang ở có hơi xa với chỗ này, cô ta phải tính toán thời gian cho kỹ.
Nhưng cũng chả sao, Ninh Dư không tới thì càng tốt.
Ban đầu tưởng Chu Tử Hiên sẽ dẫn Ninh Dư theo, cô ta còn chuẩn bị tới mấy kế hoạch, đâu ngờ lại lọt vào cái kế hoạch dễ xử lý nhất chứ? Đúng là ông trời cũng giúp cô.
Bên này, Chu Tử Hiên đang nói chuyện cùng Hoắc Dương.
“Chu tổng, đã lâu không gặp.”.