Mộc Hiểu Đồng liền nằm lại trên giường, bày ra dáng vẻ mà mình cho là vô cùng quyến rũ.
Chu Tử Hiên thần sắc lạnh băng bước thẳng vào phòng, Ninh Dư thì chẳng thấy đâu, chỉ có một con cá chạch chói mắt Mộc Hiểu Đồng nằm tại đó.
Lửa giận của anh bốc lên ngút ngàn.
Anh biết chắc là có người đang tính kế, nhưng điện thoại Ninh Dư anh đã gọi cả trăm cuộc mà chẳng ai bắt máy cả.
Đầu anh nóng lên, anh thực sự sợ Ninh Dư xảy ra chuyện, mà chuyện gì lại có thể xảy ra trong khách sạn được chứ? Vừa nghĩ tới đó thì Chu Tử Hiên đã cảm thấy mình phát điên.
“Ninh Dư đâu?” Chu Tử Hiên gằn từng tiếng một, nhìn người đang nằm trên giường kia.
Giờ anh thực sự rất muốn giơ tay ra bóp chết cô ta, hỏi xem cô ta đã làm gì Ninh Dư rồi.
Anh đúng là sơ sót, lẽ ra anh còn phải cho người giám sát luôn cả cái thứ này nữa.
“Tử Hiên, anh nói gì thế? Đột nhiên xông vào phòng của em, còn hỏi Ninh Dư đâu là thế nào?”
Chu Tử Hiên hít vào một hơi.
“Tôi cho cô 10 giây để trả lời.
Ninh Dư đâu?”
Mộc Hiểu Đồng vẫn tiếp tục giả vờ vô tội.
Nhưng trong lòng lại thầm mắng, cái thuốc này vô dụng như vậy sao? Còn chưa phát huy tác dụng nữa? Cái ánh mắt lạnh băng kia như là muốn giết chết cô ta tới nơi rồi.
Mặc dù hơi sợ hãi, nhưng đã tới nước này rồi, cô ta cũng phải thực hiện cho bằng được kế hoạch của mình.
Đưa tay cởi áo choàng tắm ra, cả người liền phóng tới kéo Chu Tử Hiên một cái.
“Em chẳng hiểu anh nói gì, nhưng đã tới đây rồi thì có muốn vui vẻ với em một chút không?”
Chu Tử Hiên bất ngờ bị cô ta kéo mạnh, cả người anh hơi lảo đảo, đầu gối đụng phải thành giường khuỵu xuống ngã lên người cô ta, lúc này đột nhiên một dòng khí nóng lại xộc thẳng xuống bên dưới của Chu Tử Hiên, bỗng nhiên khiến anh dần ***** ***.
“Cô bỏ thuốc tôi?” Chu Tử Hiên lắc lắc đầu cho tỉnh táo, giọng nói tràn đầy tức giận, rốt cuộc anh cũng không nhịn được.
Tay đưa lên bóp cổ Mộc Hiểu Đồng.
“Mẹ kiếp! Tao hỏi mày, Ninh Dư đâu rồi?”
Lạch cạch.
Chu Tử Hiên nghe tiếng động nên quay đầu lại, sau đó anh cứng đờ.
Ninh Dư đang đứng trước giường nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
Chu Tử Hiên lại nhìn lại tình huống hiện tại, cả người anh đè lên cơ thể trần truồng không một mảnh vải của Mộc Hiểu Đồng, bên dưới anh lại ***** ****, tình cảnh này cho dù có là anh đang bóp cổ Mộc Hiểu Đồng, thì chắc người ngoài chỉ cho là cặp đôi trên giường lên giở trò tình thú.
Nhưng đó là đối với người ngoài.
Chu Tử Hiên vẫn đang không biết nên giải thích như thế nào thì thấy Ninh Dư thở dài một hơi rồi xoay đầu ra ngoài.
Lúc Ninh Dư đang ở bệnh viện, bỗng nhiên có một số lạ nhắn tin cho cô, cô đọc nội dung xong thì cảm thấy hơi kỳ quái.
Tửu lượng của Chu Tử Hiên đó giờ vẫn rất tốt, nhưng hôm nay anh không đem theo Triệu Khang, cũng không đem theo Quách My, không lẽ là bị chuốc rượu à? Ninh Dư bỗng nhiên thấy trong lòng hơi lo lắng, cũng không nghĩ nhiều nữa, nhét điện thoại vào túi xách rồi rời bệnh viện bắt xe theo địa chỉ mà điện thoại kia đưa.
Lúc đến khách sạn cô càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra, nhưng ban nãy ngồi trên xe cô tính gọi điện cho Chu Tử Hiên, thì phát hiện chẳng thấy điện thoại của mình đâu cả.
Rõ ràng ban nãy cô đã nhét vào túi xách rồi.
Sau đó cô nhớ lại lúc cô vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, thì hình như đụng phải một người đàn ông.
Không lẽ là móc túi? Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cứ như đang rơi vào một cái bẫy vậy.
Cũng hên là cô vẫn nhớ rõ số phòng.
Khách sạn Thiên Vương cũng là nơi Chu Tử Hiên đi dự tiệc.
Lúc cô đến nơi, vì lo lắng mà cô đến quầy lễ tân, báo với cô lễ tân một tiếng, nếu nửa tiếng nữa không thấy cô xuống thì báo cảnh sát giúp cô.
Lễ tân vừa nghe tới đây thì hoảng hốt, bảo có chuyện gì, có cần giúp đỡ không, nhưng Ninh Dư chỉ khoác tay một cái.
Đương nhiên là lễ tân khách sạn cũng không nghe cô, lặng lẽ gọi bảo vệ đi theo Ninh Dư.
Mà lúc Ninh Dư chạy lên thấy tình cảnh này, lại nhìn thấy người nằm dưới thân Chu Tử Hiên là Mộc Hiểu Đồng, cô đã hiểu ra mọi chuyện.
Quay đầu nhìn ra hướng cửa, thấy bảo vệ khách sạn đang thấp thỏm đứng ngoài cửa nhìn nhìn vào bên trong.
Ninh Dư thở dài một hơi ra ngoài đóng cửa lại, bảo với bảo vệ rằng mình không sao.
Chu Tử Hiên thấy Ninh Dư quay đầu đi, liền điếng người ngồi dậy chạy theo.
Mộc Hiểu Đồng bị anh bóp cổ nãy giờ, rốt cuộc cũng được buông ra, cô ta quên cả mặc quần áo, ngồi dậy thở dốc.
Lúc Ninh Dư quay vào thì thấy Chu Tử Hiên chạy theo sau mình.
“Dư Dư, anh...”
Chu Tử Hiên chưa nói xong, Ninh Dư đã đặt tay lên miệng anh.
Ra hiệu anh không cần nói gì.
Cô bước vào phòng, nhìn cái người ghê tởm không một mảnh vải che thân nằm trên giường kia.
Cô cúi người xuống cầm lấy áo choàng tắm, quẳng lên người Mộc Hiểu Đồng.
“Chị bày trò à?”
Mộc Hiểu Đồng nhìn Ninh Dư trông vô cùng bình tĩnh mà hỏi mình.
Gì đây? Sao không hề giống như những gì cô ta tưởng tượng vậy? Không phải người Ninh Dư nên chất vấn là Chu Tử Hiên sao?
“Nói gì thế? Tôi chả hiểu cô nói gì.”.