Tay anh cũng vô cùng nhanh gọn, tốc váy Ninh Dư lên.
Áo ngực rơi xuống, quần lót treo lủng lẳng ở một bên chân Ninh Dư.
Cái váy vướng víu thật nhưng bây giờ anh đang hành sự, cũng không thể cởi nó ra được, đành mặc kệ.
Môi anh thì cuồng nhiệt hôn cô, tay thì chu du khắp cơ thể cô.
Rồi ở trên ngực cô trêu đùa hai nụ hoa kia tới lúc nó ***** **** trồi lên.
Sau đó anh kéo cao váy Ninh Dư lên tận cổ, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đã sớm cứng lên của cô.
“A...ưm...”
Ở dưới bộ phận tư mật kia thì Chu Tử Hiên đang miệt mài đâm vào rút ra, nhờ có tác dụng của thuốc kích d.ục kia, mà mật ngọt của Ninh Dư chảy ra vô cùng nhiều, đã thấm đẫm xuống ghế ngồi.
Chu Tử Hiên ngồi dậy, bế Ninh Dư ngồi dang chân trên người mình.
Cởi thắt lưng, kéo khóa quần, móc c.ự v.ật đang vô cùng khó chịu của mình ra.
Chu Tử Hiên đưa tay vỗ mông Ninh Dư một cái.
“Dư Dư, xe chật quá, làm tư thế này dễ hơn.
Ngoan, ngồi lên nó đi.”
Ninh Dư vì kích thích của thuốc, cộng thêm nãy giờ bị Chu Tử Hiên trêu đùa, thần trí sớm đã bay đến tận đâu rồi.
Nghe anh nói gì thì liền làm theo cái đó, vô cùng nghe lời.
Cô nhìn nhìn c.ự v.ật to lớn trong tay Chu Tử Hiên, liền đưa tay cầm lấy nó, nhấc mông lên.
Nhưng vì chưa làm kiểu này bao giờ, cộng thêm cô đang trong cơn mê mang, có làm thế nào cũng không nhét vào được.
Cuối cùng Ninh Dư vùi mặt hõm cổ Chu Tử Hiên, giọng nói có chút nức nở tủi thân.
“Tử Hiên...em không cho vào được...không vào được...em khó chịu...Ahhh!”
Chu Tử Hiên nãy giờ đã nhịn phát điên, bây giờ Ninh Dư còn ghé vào tai anh nũng nịu như vậy, làm sao anh có thể chịu nổi nữa? Liền không nói nhiều nữa, tự cầm lấy ** *** của mình, đặt ngay cửa động đã sớm ướt át, liền nhấn thẳng eo Ninh Dư xuống.
Ninh Dư bị bất ngờ mà hét lên, cảm giác khô nóng râm ran từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng hơi rút lui xuống.
Chu Tử Hiên cũng thở ra một hơi thoải mái.
Sau đó anh bắt đầu luận động, vừa ở bên tai dụ dỗ Ninh Dư tự nhấp, vừa đặt hai tay dưới mông Ninh Dư, hỗ trợ cô động.
“Dư Dư ngoan lắm...Động eo của em đi.
Anh giúp em.”
Một màn kịch liệt kích t.ình diễn ra trên xe.
Ở bên ngoài nhìn vào, cũng có thể thấy chiếc xe nằm ở một góc kia đang rung rung lắc lắc, vô cùng quái dị.
Lúc xong xuôi, Chu Tử Hiên tìm khăn giấy trong túi xách Ninh Dư, lau qua hạ thân cho cô, lại kéo váy cô xuống, cũng không có mặc lại đồ lót cho cô, dù sao cũng dơ rồi.
Sau đó anh bế Ninh Dư ngồi tại ghế phụ, cài dây an toàn xong rồi lái xe trở về.
Anh sợ để cô nằm ở ghế sau, cô lại bị ngã lăn xuống gầm xe.
Hiện tại có một vấn đề mà Chu Tử Hiên đang khá để tâm, ban nãy anh không xài bao, còn bắn vào bên trong nữa.
Nếu như thuận lợi, có phải chín tháng mười ngày sau sẽ có một Tiểu Dư Dư ra đời không? Chu Tử Hiên không kìm chế được khóe môi đang cong lên của mình, quay sang nhìn người đang ngủ ngon lành tại ghế phụ.
Không biết Dư Dư tỉnh táo lại nhớ ra việc này, có tức giận với anh không nhỉ?
***
Lúc Ninh Dư tỉnh dậy đã là sáng thứ Hai, cô hoảng hốt ngồi bật dậy thì một cánh tay rắn chắc kéo cô nằm xuống.
Mặt cô lập tức va vào lồng ngực trần của anh.
“Ngủ đi, hôm nay chúng ta nghỉ một ngày.”
Ninh Dư ngẩng lên nhìn anh, sau đó cũng vòng tay ôm lấy anh.
“Chu tổng, anh lạm quyền quá đó.”
“Ừm, anh có quyền là để lạm đó.”
Ninh Dư cười khẽ một tiếng.
Chu Tử Hiên mở mắt ra, cúi đầu hôn lên tóc Ninh Dư một cái.
“Dư Dư, hôm qua em tin tưởng anh vậy sao? Anh còn tưởng là sẽ giống trong phim, em sẽ thất vọng về anh khi nhìn thấy cảnh đó, rồi dứt khoát bỏ đi chứ.”
Ninh Dư lại vùi mặt vào người anh cười khúc khích.
“Chu tổng, ở đây là hiện thực không phải trong phim.
Em có não để suy nghĩ, không phải là nữ chính não tàn.
Nhìn vào cả quá trình liền biết là bẫy, hơn nữa...Tử Hiên, em nói rồi.
Em sẽ không rời bỏ anh nữa đâu.
Nếu đã quyết định chọn anh là người đàn ông em sẽ ở cạnh cả đời, thì em sẽ tin tưởng anh.
Sẽ không vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà thất vọng về anh.”
Chu Tử hiên nghe cô nói là trái tim rung động không thôi.
Mèo con của anh, vừa thông minh lại vừa yêu anh như vậy, làm sao mà anh có thể khiến cô thất vọng được chứ.
Anh cảm thấy trên đời này chả có ai tốt bằng Dư Dư của anh cả.
“Làm sao bây giờ? Dư Dư làm anh cảm động quá đi.”
Ninh Dư lại bật cười, rồi rướn người hôn lên môi Chu Tử Hiên một cái.
“À, nhưng mà tại sao hôm qua anh gọi em mãi mà em không bắt máy? Cô ta gửi số phòng cho anh, bảo là em đang ở đó, anh gọi em thì không được.
Hôm qua anh muốn phát điên lên.
Em mà tới trễ một chút nữa, anh sợ anh thực sự bóp chết cô ta.
Rồi ai báo em tới đó vậy?”
“Theo em biết thì hình như cô ta cho người trộm điện thoại của em.
Trước đó cô ta cũng nhắn tin cho em, bảo anh say rượu kêu em tới đó đón anh về.”
“Đúng là ngu ngốc.” Chu Tử Hiên hừ lạnh một tiếng rồi không quan tâm nữa.
Chuyện này từ từ anh sẽ giải quyết sau.
Cũng đã tỉnh giấc rồi, Ninh Dư không tính ngủ nướng nữa, liền chống tay ngồi dậy.
Sau đó cô thấy một thứ vô cùng to và chói mắt đập vào mắt mình.
Một chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng cút nằm chễm chệ trên ngón áp út bên tay trái của cô.
Ninh Dư: “...” Gì...gì thế này?
Chu Tử Hiên cũng chống tay ngồi dậy, sau đó theo hướng ánh mắt của Ninh Dư nhìn xuống chiếc nhẫn đính một viên kim cương to đùng chẳng có tí thẩm mỹ nào trên tay Ninh Dư.
Xong đó nheo mắt cười, cầm tay Ninh Dư lên.
“Dư Dư, em phải chịu trách nhiệm với anh.
Hôm qua anh không đeo bao.”
Ninh Dư: “...”
Lời thoại này...hình như...có phải là...nên để cô nói mới đúng?
“Dư Dư, sao em không nói gì? Anh đã là người của em rồi, em không muốn chịu cũng phải chịu thôi.”
“Anh...”
“Hửm?”
“Anh...đây là màn cầu hôn...của anh sao?”
Chu Tử Hiên liền nhào qua ôm Ninh Dư.
“Không, đây là màn ép cưới.”
---HOÀN CHÍNH VĂN---.