"À đúng rồi, trường của cậu ở đâu?"
Khi xe chạy trên đường, Uông Thành Dương mới nhớ tới việc phải hỏi cô.
"Nghệ Đại, cảm ơn cậu.
"
Phùng Quân Đồng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nên dùng giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại.
Vì để tiện nói chuyện với cô, Uông Thành Dương cởi bỏ dây an toàn, quay đầu lại nói: "Cậu vẫn còn ở trong trường hả? Để nghiên cứu sao?"
Bọn họ đều đã ra trường hết rồi, hắn và Cố Vân Khâm cũng đã có công việc.
Phùng Quân Đồng đáp lại hắn: "Năm thứ nhất tôi học không tốt nên phải học một năm.
"
"À ra là vậy, vậy không phải là cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi sao?"
“Ừm.
”
"Cậu định ở lại Vĩnh Châu sao?"
"Chưa biết, vẫn đang tìm việc.
"
Mặc dù trong xe có ba người, nhưng Uông Thành Dương cũng rất thức thời không chọc xui xẻo, hắn chỉ nói chuyện với Phùng Quân Đồng, hai người một hỏi một đáp, nhìn qua cũng không quá nhàm chán, nghe thấy cô còn đang tìm việc, hắn nói: "Cậu nói với Trịnh Thao đi, nếu vẫn không tìm được thì bảo cậu ta nghĩ cách, trong khoa chúng tôi có rất nhiều người ở Vĩnh Châu, sau này rảnh có thể ra đó cùng nhau chơi.
"
“Ừm.
”
Dưới đề nghị của Uông Thành Dương, bọn họ trao đổi số điện thoại, thuận tiện thêm bạn tốc Wechat.
Sau khi thêm Wechat xong cất điện thoại vào, Uông Thành Dương lắc đầu cảm thán: "Nói thật nhé, mấy năm nay cậu thay đổi nhiều ——”
“Tới nơi rồi.
”
Xe ô tô bỗng nhiên dừng lại khiến cho Uông Thành Dương ngã về phía trước xém tí nữa đã đụng lên đầu xe, hắn nhìn ra bên ngoài, cảm thấy khó hiểu hỏi: "Không phải là đưa cô ấy về trước sao? Sao lại tới nhà tôi trước?"
"Lúc nãy cậu nói trong nhà cậu có việc gấp.
"
Cố Vân Khâm nhìn thẳng phía trước, ít khi cười nói thúc giục: "Mau xuống xe.
"
……
Uông Thành Dương bực bội lẩm bẩm: "Nhưng tôi đâu có kêu cậu chở tôi về trước…"
Hắn rất sợ mình vừa mới bước xuống xe, Cố Văn Khâm đã lập tức quăng người giữa đường.
Cố Vân Khâm mặt lạnh quay đầu nhìn hắn.
Uông Thành Dương giơ hai tay đầu hàng: "Được được được, để tôi xuống xe, cậu nhớ đưa người về đấy, tối rồi, con gái đi đêm không an toàn.
"
Hắn đóng cửa xe lại, đang muốn khom lưng nói với Phùng Quân Đồng thì xe đã "vèo" một phát chạy biến, phun khói xe đầy mặt hắn.
Uông Thành Dương: "! "
Chắc chắn là thằng nhóc này ăn phải thuốc súng.
……
Khi chạy đến một khúc cua, xe chợt dừng lại, Cố Văn Khâm liếc qua gương chiếu hậu, nhàn nhạt nói: "Lên trước ngồi.
"
Phùng Quân Đồng không ngờ anh sẽ nói chuyện với mình nên ngơ ngẩn thu hồi tầm mắt từ ngoài cười sổ vào: "Hửm?"
Anh khẽ hất cằm ý bảo ghế phụ: "Ngồi ở đây.
"
Phùng Quân Đồng do dự vài giây, sau đó mới đẩy cửa xe ra.
Muốn đuổi cô xuống xe thì cũng phải tìm chỗ nào có thể bắt xe chứ.
Cô chửi thầm trong lòng, sau khi xuống xe xong thì đứng đợi một bên, cô tính chờ anh đi rồi sẽ đến ven đường bắt xe.
Đợi hồi lâu cũng không thấy cô lên xe, Cố Văn Khâm hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô không nói một lời.
Phùng Quân Đồng chớp chớp mắt, ngón tay chỉ vào mình: "Tôi lên xe sao?"
"Chẳng lẽ ở đây còn có người thứ ba nào khác sao?"
Cô nắm chặt túi xách, bước lên kéo cửa xe ra.
"Rốt cuộc là điều gì đã khiến cho em nghĩ tôi sẽ ném em giữa đường vậy?"
Mới vừa ngồi vào vị trí phó lái đã lập tức nghe anh hỏi.
Trong đầu Phùng Quân Đồng lập tức hiện lên hình ảnh ngày đó, anh mang theo người tìm đến nhà cô, mắt lạnh như băng nhìn bọn họ tưới nước lạnh lên người cô.
Mới vừa ngồi vào ghế phụ liền nghe hắn hỏi.
Điều đó chưa đủ để chứng minh anh thực sự rất chán ghét cô sao?
Cô kìm nén xúc động buột miệng thốt ra, đổi lấy cái cớ khác: "Vừa nhìn dáng vẻ của anh đã biết anh không phải là người thích xen vào việc người khác.
"
"Đúng là không thích.
"
Anh đáp lại một câu như thế, sườn mặt lạnh nhạt đối diện với cô.
Phùng Quân Đồng gượng cười.
Cậu chủ này vẫn thích khiến cô cảm thấy khó xử như xưa, cũng may lúc sau anh không nói gì nữa, xe ô tô vững vàng chạy trên con đường rộng rãi, Phùng Quân Đồng cố gắng hết sức làm giảm các giác tồn tại của mình, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Đêm đã khuya, hai bên đường đi cũng không còn thấy người nào nữa, không có Uông Thành Dương lải nhải bên tai, không khí trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị, hai tay cô giao vào nhau, trong lòng âm thầm đềm từng giây đang trôi qua.
Con đường trở về trường chưa bao giờ dài như vậy.
"Có biết tại sao Uông Thành Dương vội vàng trở về vậy không?"
"Hả?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì uống rượu nên đôi mắt bị phủ kín một tầng hơi nước.
"Bạn gái cũ trước đây của cậu ta mang thai, đến nhà cậu ta làm ầm ĩ.
"
Vài giây sau Phùng Quân Đồng mới hiểu được ý của anh, cô khô khan đáp: "À.
"
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ không để cho bản thân mình ra nông nỗi như thế.
"
Cô và Trịnh Thao sẽ không phát triển đến bước cuối cùng kia, cho dù có lỡ như có xảy ra, thì cô cũng sẽ không làm ầm ĩ để cho mọi người đều biết, người còn phải sống nên cần gì phải khiến cho mọi người đều phải khó coi.
Đoạn đường đen nhánh, anh bỗng nhiên phanh xe lại, nhìn thẳng vào cô.
Tim Phùng Quân Đồng treo lên, cô gượng cười nhìn anh: "Anh sao vậy…"
"Em không cần phải xuyên tạc ý tứ tôi.
"
Anh nói.
Phùng Quân Đồng còn đang suy nghĩ, anh lại tiếp thêm một câu: "Tôi không có ám chỉ em.
"
“Phải không…”
Thấy cô có vẻ không tin, anh trầm tư một lúc nói: "Chẳng lẽ là vì chuyện bát nước ngày hôm đó?"
“Không phải.
”
Trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.
"Nếu em vẫn còn để ý chuyện đó, tôi có thể xin lỗi em và cũng có thể giải thích mọi chuyện.
"
"Không cần đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi.
"
Cô cắt ngang lời anh.
“Thật sự?”
Mỗi câu anh hỏi đều sáp lại gần cô một chút, đôi mắt dán chặt lên người cô.
Phùng Quân Đồng vô cùng khẳng định lắc đầu.
Không cần.
Chuyện cũ khó coi, rất khó khăn mới có thể dùng thời gian chôn vùi, tội gì phải vạch trần nó ra.
Cô hối thúc anh: "Anh đi nhanh đi, xe dừng trên đường không tốt.
"
Cố Văn Khâm nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, mày nhíu lại, xoay người sang chỗ khác, nhấn ga lần nữa chạy đi.
Cảm giác áp lực vô cùng tản ra, Phùng Quân Đồng âm thầm thở một hơi, cô hơi chỉnh lại dáng ngồi, cố gắng bỏ qua cảm giác xấu hổ, làm như không có việc gì khách sáo: "Trễ như vậy rồi còn phải đưa tôi về, thật sự làm phiền anh rồi.
"
“Không phiền.
”
Anh trả lời rất nhanh, giọng nói có vẻ lãnh đạm.
Phùng Quân Đồng nhấp môi, không biết nên nói gì tiếp.
"Mấy năm nay em đều ở lại Vĩnh Châu?"
"Ừm.
"
Anh chịu chủ động nói thì không còn gì tốt hơn, cô tự nhiên tiếp lời: "Còn anh?"
"Ở nước Mỹ bốn năm, đầu năm nay mới về.
"
"À, Trịnh Thao cũng ở Mỹ, hình như anh ấy về sớm hơn anh một chút.
"
Tay nắm vô lăng của anh siết chặt lại, không dấu vết chuyển chủ đề: "Lúc trước em chuyển trường xong đi đâu?"
"Về quê, có hơi xa.
"