Mạn Phỉ : "Ha ha."
Cận Diệc Hàng nói: "Tiểu Phỉ, tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi hả, phụ nữ cười như thế làm sao có bạn trai?."
"Cám ơn sếp, tôi có bạn trai rồi."
Cận Diệc Hàng liếc mắt không chút thành ý: "Thật sao? Chúc mừng, chúc mừng cô nhé."
Mạn Phỉ : ".
.
." Tôi có thể từ chức sao? A, không thể.
.
.
Bởi vì tiền lương quá cao, (┬╴┬).
.
.
Chờ thêm một lúc thì Cố Thừa Minh cùng Phương Tuấn đi tới
Cố Thừa Minh bước qua cửa liền quét mắt đến bên ghế sofa, không thấy bóng dáng bé nhỏ kia liền đưa mắt về phía đàn dương cầm, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai trong bộ váy đen đang ngồi nơi đó.
Ngẩng đầu nhìn qua thì Cận Diệc Hàng đã đến gần.
Cố Thừa Minh khẽ nhíu mày, khi Cận Diệc Hàng tới gần thì anh đã khôi phục bộ dáng thong dong.
Anh mỉm cười chào: "Cận tổng."
Cận Diệc Hàng bắt tay Cố Thừa Minh, lơ đãng nói: "Nếu Cố tổng thích đàn dương cầm, vừa vặn khách sạn chúng tôi cũng có một người..."
Cận Diệc Hàng ý nhị khen: "Tóc dài như thác nước, vòng eo tinh tế, bàn tay cũng thật hết sức xinh đẹp.
Cố tổng, làm gì bỏ gần tìm xa, lãng phí thời gian quý báu của anh chứ."
Cố Thừa Minh gật gù: "Ừm, Cận tổng nói đúng lắm."
"Cái gì?" Cận Diệc Hàng ngẩn người, lời kịch này sao không giống như anh ta dự đoán.
Không đợi Cận Diệc Hàng lấy lại tinh thần, Cố Thừa Minh đã cất bước đi tới.
Phương Tuấn cho Cận Diệc Hàng một cái ánh mắt đồng tình, bị Mạn Phỉ tiếp thu được.
Mạn Phỉ bất đắc dĩ nhún vai.
Cận Diệc Hàng đưa mắt theo Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh chậm rãi đi đến bên Thẩm Diễm, Thẩm Diễm sớm đã nghe được tiếng bước chân, cô tưởng rằng chỉ là những vị khách bình thường đến yêu cầu nhạc, hoặc là những kẻ rảnh rỗi đến chọc ghẹo vài câu.
Tình huống như vậy cô không phải là chưa từng gặp qua.
Một nữ nhân một mình nuôi dưỡng nhi tử nhiều năm, còn dạng người gì chưa từng thấy? Thẩm Diễm cũng không e ngại.
Thẩm Diễm thừa dịp đổi tiết tấu thời liền ngẩng đầu, cơ thể đột nhiên chấn động.
Nhìn thấy Thẩm Diễm trên mặt biểu lộ từ lạnh lùng chuyển thành chấn kinh, đôi tay trắng noãn thon dài cũng từ trên những phím đàn dừng lại.
Cố Thừa Minh lạnh giọng nói : "Tiếp tục đàn đi."
Thẩm Diễm từ nhiều năm trước đã luôn phục tùng lời nói của Cố Thừa Minh.
Nhiều năm gặp lại, thói quen này của cô vẫn không thể đổi.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống phím đàn.
Chờ lấy lại tinh thần, cô liền cảm thấy ảo não.
Cố Thừa Minh đã thấp giọng chậm rãi nói : "Tiếp tục đàn đi, không nên gián đoạn.
Hết giờ làm chờ đi cùng tôi."
Thẩm Diễm rất muốn hỏi một câu : "Con mẹ nó anh là ai vậy? Vì sao tôi phải chờ anh???"
Sau đó Cố Thừa Minh liền thản nhiên đi, lưu lại Thẩm Diễm trong lòng lộn xộn, chỉ còn một câu "Cmn" .
Cận Diệc Hàng đã điều chỉnh tốt biểu lộ, nhìn thấy Cố Thừa Minh sắc mặt bình thản đi tới, trên mặt kéo ra một nụ cười thật to, thân mật nói : "Sao rồi? Nhìn rõ mặt không?"
Cố Thừa Minh cất bước đi vào bên trong, gật đầu nói : "Ừm"
Cận Diệc Hàng lần nữa bị sét đánh! Không đúng không đúng! Lời kịch lại sai rồi! Vợ chồng ly hôn nào khi gặp lại là cái dạng này chứ! Thế nào lại giống như hai kẻ xa lạ vậy! Chẳng lẽ có gì sai, hai người này căn bản không biết nhau? Không phải chồng trước vợ trước?
Cận Diệc Hàng nghĩ đến điểm này, ánh mắt bắn về phía Mạn Phỉ.
Mạn Phỉ oan uổng, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu mình không có điều tra sai.
Tốt, Cận Diệc Hàng biết mình lúc này có chút không đúng, nhẹ nhàng hừ một tiếng, theo sau, cười tủm tỉm nói : "Cố tổng muốn theo đuổi cô ấy không? Không cần quan tâm tôi, người phụ nữ kia quả thật xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc..."
Cố Thừa Minh bước chân có chút dừng lại, lạnh nhạt cười nói: "Muốn."
Cận Diệc Hàng biểu lộ sụp đổ: "(;) "
Cố Thừa Minh mỉm cười: "Cận tổng còn muốn nói gì nữa sao?"
"Không, không có.
.
."
Cố Thừa Minh đứng tại cổng, đưa tay: "Cận tổng, mời."
Cận Diệc Hàng ngơ ngác nói ︰ "Xin.
.
."
Mạn Phỉ : Quá mẹ nó mất mặt.
.
.
Nửa đường Cố Thừa Minh sợ Thẩm Diễm chạy, để phục vụ viên đi qua phân phó một tiếng, bên kia lần nữa ong ong thảo luận, làm cho Thẩm Diễm luôn cảm giác trên lưng có vô số đạo ánh mắt đang ngó chừng, làm cô không kìm được cảm giác khẩn trương.
Thẩm Diễm đêm nay trạng không tốt, người ngoài nghề khả năng nghe không ra cái gì, nhưng hơi hiểu chút dương cầm liền biết cô mắc nhiều lỗi, rõ ràng là người đánh đàn đang phân tâm.
Cố Thừa Minh tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Bánh Đậu nói ngày đó nhìn thấy anh, thật là anh sao? Anh ấy đến nơi này làm gì? Lại là nói chuyện làm ăn sao?
Thẩm Diễm nhếch miệng nghĩ, không phải anh biết mình ở đây nên đặc biệt đến báo thù chứ?
Thẩm Diễm chảy xuống mồ hôi lạnh, A Di Đà Phật.
Còn đang suy nghĩ làm cách nào chuồn đi trước, cô liền thấy một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, rõ ràng là đang canh giữ không cho cô chạy.Cái này tuyệt đố là chủ ý của Cố Thừa Minh.
.
.
Thẩm Diễm căm hận nghĩ, tại sao không thể để cô an nhàn sinh sống cơ chứ.
Thẩm Diễm bực bội thở một hơi dài, kéo theo một trận xúc động, nhưng cô vẫn là tỉnh táo lại, không thể để việc này ảnh hưởng đến tiếng đàn của mình nữa.
Thẩm Diễm nhẫn nại chơi đàn trong 4 giờ đồng hồ, trong đại sảnh đã yên tĩnh không ít.
Cô kiên trì đứng lên, man theo túi xách đi ra ngoài đã thấy Cố Thừa Minh cũng vài người khác đi ra.
Thẩm Diễm bước chân lập tức liền ngừng.
Giống như vô luận qua bao nhiêu năm, cảm xúc của cô đối với anh luôn không đổi, bất kể xung quanh có bao nhiêu người, ánh mắt của cô luôn dính chặt lên từng bước chân của người đàn ông này.
Cận Diệc Hàng tự nhiên phát giác được, anh ta lặng lẽ nhìn biểu lộ của Cố Thừa Minh, lại phát hiện Cố Thừa Minh cũng không có nhìn bên kia.
Thật đáng tiếc mà.
Đợi khi đi đến trước mặt Thẩm Diễm, Cố Thừa Minh mới nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Diễm bước chân giật giật, đang muốn rời đi, Cận Diệc Hàng liền mở miệng, cười nói : "Cô khỏe không? Rất vui được gặp cô ở đây, tôi là đối tác của Cố tổng,"
Thẩm Diễm nói : "Chào anh, Cận tổng"
Sau đó cô liền quay người rời đi, Cố Thừa Minh liền mở miệng: "Cận tổng, tôi đi trước."
Anh thân cao, chân lại dài, hai ba bước liền đuổi kịp Thẩm Diễm.