Đây là lần đầu tiên gậy thịt anh được hàm chứa trong khoang miệng, mà cái miệng đó lại là của người anh thích.Miệng cô liên tục mút mát gậy thịt, anh cảm nhận mình sẽ bắn rất nhanh, thời gian không lâu như khi anh tự mình an ủi.Anh sợ sẽ bắn trong miệng cô, cho nên vội vàng ngăn lại: "Quan Quan, dừng lại, anh muốn bắn."Cận Quan Quan nghe được lời này, miệng rời khỏi gậy thịt, mỉm cười đầy quyến rũ: "Vậy anh cứ bắn vào miệng em là xong, em muốn nếm thử hương vị tinh dịch của anh."Sau khi nói ra lời sắc tình, cô lại một lần nữa ngậm lấy gậy thịt.Hoắc Mộ thật sự muốn trong miệng cô, lời nói vừa rồi quá mức kích thích khiến anh trực tiếp bắn ra.Cận Quan Quan không nghĩ đến Hoắc Mộ sẽ vì lời nói của cô mà bắn nhanh đến vậy, trong miệng cô lúc này chứa đầy bạch trọc nóng bỏng, nồng đậm mùi vị tinh dịch.Hoắc Mộ là người thích sạch sẽ, không uống rượu cũng không hút thuốc lá, càng không ăn thức ăn cay, quan trọng hơn là anh còn trẻ, cho nên tinh dịch không có bất kỳ mùi lạ nào.Cận Quan Quan không chút do dự nuốt hết tinh dịch vào bụng.Kể từ lúc rút gậy thịt ra khỏi miệng, một ít tinh dịch hòa lẫn với nước bọt của Cận Quan Quan, hỗn hợp đó từ khóe miệng cô chạy dọc xuống.Cận Quan Quan cũng nhận ra, cô vươn lưỡi liếm khóe miệng mình, sau đó cười hì hì hỏi anh: "Hoắc Mộ, anh có sướng không?Em nghe nói đàn ông bắn tinh có nghĩa là cao trào, anh vừa rồi bắn nhiều như vậy, chắc chắn rất thoải mái."Hoắc Mộ lấy khăn giấy lau khô chất lỏng trên côn thịt, sau khi lau cẩn thận, anh lại lau chất lỏng dính trên miệng cô, động tác hết sức ôn nhu."Rất sướng."Nói xong, anh cúi đầu hôn lên miệng cô một cái, Cận Quan Quan nghe vậy, bỗng bày ra thái độ không được thỏa mãn, làm nũng: "Anh thì sung sướng rồi, còn em thì chưa nếm trải được gì đâu.
Em muốn anh liếm tiểu huyệt em."Cận Quan Quan nói ra lời này không có chút thẹn thùng khiến mặt anh đỏ lên, anh thẹn thùng nói: "Lần sau anh sẽ liếm tiểu huyệt cho em, sẽ làm em thoải mái."Cô nghe anh nói vậy, trong lòng liền vui vẻ, khi anh nói sẽ liếm tiểu huyệt cô, hạ thân không tự chủ được mà chảy ra một ít mật nước.Hoắc Mộ mặc quần vào, hai người cùng nhau về nhà.Trong thời gian anh và Cận Quan Quan ở cạnh nhau, hai người rất ít cãi nhau.
Ngoại trừ nguyên nhân ghen tuông này nọ, Hoắc Mộ không dám cùng cô tranh cãi.Bởi vì mỗi khi cãi nhau với Cận Quan Quan, cô sẽ luôn dùng chiêu vừa rồi làm anh tước vũ khí đầu hàng.
Những lúc đó, anh gần như vô lực, chỉ còn cách bắn hết tinh dịch vào miệng cô....Cận Quan Quan nghe thấy giọng điệu quen thuộc, trong lòng bỗng dâng lên một sự châm chọc.
Anh dựa vào cái gì mà can thiệp đến cuộc sống riêng tư của cô, tư cách gì đây?Cô cố ý cùng anh đối nghịch, lấy đồ uống trên kệ hàng đặt lên xe đẩy trở lại: "Hoắc Mộ, có cần tôi nhắc nhở anh không?Hiện tại chúng ta không có quan hệ gì hết, nên tôi mua gì thì có liên quan gì đến anh.
Anh có tư cách gì quan tâm tôi, bạn trai cũ sao?"Hoắc Mộ hoàn toàn á khẩu không trả lời được.Anh cũng không ngăn cô nữa, để mặc cho cô mua hết đống đồ uống, rồi đến quầy tính tiền.Hoắc Mộ tính tiền trước, sau đó mới đến Cận Quan Quan.Anh không vội nhận lấy biên lai, nói với nhân viên thu ngân: "Tôi và cô ấy cùng một biên lai."Cận Quan Quan không muốn tính chung với anh, lập tức cự tuyệt: "Không cần, tôi có thể tự mình trả."Không đợi cô nói hết, anh đã đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.Nhân viên cho rằng hai người là vợ chồng đang cãi nhau, nên muốn giúp hai người một chút, vì thế tính tiền chung cho cả hai.Sau khi nhận lấy tiền, nhân viên đưa lại thẻ cho anh cùng một tờ phiếu nhỏ, còn để một hộp áo mưa vào rổ mua sắm của hai người: "Tại siêu thị chúng tôi có ưu đãi nếu mua đến số tiền nhất định sẽ nhận được một món đồ tương ứng, đồ hai người mua vừa vặn được tặng kèm thứ này."Cận Quan Quan vừa định cự tuyệt, nhưng nếu nói ra lại quá xấu hổ, cô đỏ mặt đặt hộp áo mưa vào túi.Cô thấy mọi thứ đã ổn, liền cầm túi rời đi, Hoắc Mộ tiến lên giúp cô cầm túi hàng, nói: "Để tôi giúp em, em mua nhiều đồ như vậy, không cầm nổi đâu."Cận Quan Quan định nói không cần, nhưng khi nhìn xe đẩy, cả người cô khựng lại, cho dù cô có mạnh mẽ đến mức nào cũng không thể xách nhiều đồ như vậy.
Khi nãy do giận dỗi Hoắc Mộ, cho nên cô điên cuồng bỏ một đống đồ uống vào.Cô biết mình không có khả năng xách nhiều đồ đến vậy, chỉ còn cách nhờ anh giúp."Vậy anh đưa cho tôi một túi đi, không thể để cho anh cầm hết được."Hoắc Mộ lựa chọn một cái túi nhỏ, trong đó có chưa một hộp sữa chua và một ít đường đưa cho cô, còn không quên đưa hộp áo mưa khi nãy.Cận Quan Quan:...Anh ta nghĩ cô mong manh yếu đuối như Lâm Đại Ngọc sao?Cuối cùng, Cận Quan Quan xách theo một cái túi nhỏ, đi theo Hoắc Mộ.Hai tay Hoắc Mộ xách túi to túi nhỏ, tay anh rất khỏe, nên không có vấn đề gì.Cận Quan Quan đi theo anh một hồi, một lát sau, cô mới nhận ra hai người họ rất giống một đôi vợ chồng mới cưới đi mua sắm cùng nhau.Hoắc Mộ đi đến bãi đỗ xe, hỏi: "Em có lái xe đến không?"Cận Quan Quan lắc đầu: "Nhà tôi ở gần chỗ này, nên đi bộ đến đây."Hoắc Mộ cho tất cả đồ vật cô mua vào cốp xe mình, rồi gọi cô: "Lên xe đi, tôi đưa em về."Cận Quan Quan lười phải xách một đống đồ đi về, có người đưa về càng tốt, nên cô lên xe không chút do dự.Cô vừa lên xe đã nói địa chỉ, ngược lại Hoắc Mô không nói một câu, bởi vì siêu thị cách nhà cô rất gần, vì thế chỉ đi một chút là đến.Sau khi xuống xe, Cận Quan Quan chợt nghĩ tới cái gì, nói với Hoắc Mộ: "Tôi quên mang theo chìa khóa rồi, làm sao bây giờ?Trời đã khuya rồi nên chắc thợ sửa khóa không còn làm việc, nghĩa là ngày mai tôi mới về được.
Nhưng tối nay tôi phải ngủ ở đâu đây?"Hoắc Mộ: ...Đừng cho là anh không biết cửa nhà cô sử dụng mã khóa để vào, nhưng anh vẫn giả vờ mình đang bị cô lừa.Khi nghe cô nói vậy, anh liền nghĩ cô đang bày mưu tính kế: "Gọi điện thoại cho bạn trai em nói em không vào nhà được, không thì em đến tìm anh ta, ở cùng anh ta đêm nay."Cận Quan Quan xấu hổ, cười nói: "Bạn trai tôi lại đi công tác rồi, nên không có ở đây, nhà anh cũng gần đây, cho tôi đến nhà anh ở một đêm được không?Anh yên tâm, tôi chỉ ở nhờ một đêm thôi, ngày mai tôi sẽ trở lại tìm thợ sửa khóa là được."Cô muốn hỏi cho rõ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, người kia có phải là vị hôn thê của anh hay không..