Kỳ thật tửu lượng hiện tại Quý Văn đã không còn như ba năm trước , chỉ là Phó Thần An vẫn luôn không biết.
Thời gian đầu vừa đến Tây Ban Nha, mỗi ngày cô đều nhớ anh, ngủ không được, mỗi lần nhắm mắt đều hiện lên khuôn mặt ấy.
Bọn họ đã bên nhau trải qua 4 năm tươi đẹp, mỗi khi đêm đến, càng nhớ đến thân thể anh, tưởng niệm mỗi đêm cùng anh hoan ái tưởng như đến chết.
Dần dần, cô học được cách dùng cồn làm tê liệt chính mình.
Biết mình tửu lượng không tốt, cho nên không dám đi ra ngoài uống rượu.
Thường xuyên mua rượu về nhà, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều uống chút rượu, đần độn hơn một năm.
Thế cho nên sau này tửu lượng liền tốt hơn.
Uống say gặp người liền ôm, thói hư vẫn còn, chỉ là ~ cô sẽ không dễ dàng để mình say.
Phương Triết bên cạnh rõ ràng có ý tứ với cô, cả một đêm đều dính ở bên người Quý Văn, lấy rượu cho cô, giống như đang hầu hạ cho tôn tử.
Cô nói đã đói bụng, liền lập tức đi lấy điểm tâm.
Cô nói muốn ăn quýt, liền lột vỏ quýt, bóc ra từng múi , đưa tới trước mặt cô.
Người trong phòng không hiểu rõ, nhìn Phương Triết ánh mắt đều tràn ngập hâm mộ, vừa tới đã bắt được tâm tư Tiểu sư muội.
Có qua có lại, hai người thực nhanh đã trao đổi WeChat cùng số điện thoại.
Đường Hạ Nam nhìn chằm chằm đôi nam nữ ái muội đối diện, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn hó Thần An một mình uống rượu giải sầu.
Trong lòng tức khắc dâng lên một cỗ tức giận, đờ mờ! Tiểu sư muội thật quá tra.
( xấu xa ).
Mấy ngày hôm trước còn chủ động liên lạc với hắn, kêu hắn đứng ra tổ chức buổi gặp mặt kỷ niệm Hội văn học, còn cố ý dặn dò nhất định phải thuyết phục Phó Thần An tham gia.
Những người khác không biết, Đường Hạ Nam hắn chính là biết cô cùng Phó Thần An có quan hệ.
Nhưng nề hà đêm nay....!Tiểu sư muội như thế nào đột nhiên tiếp nhận chăm sóc của tên đàn ông khác, đem Phó đại tài tử hoàn toàn ném một bên, phơi cá mặn khô...
"Tích tích ~" đột nhiên điện thoại trên mặt bàn nhắc nhở có tin nhắn, Quý Văn duỗi tay cầm điện thoại.
Click mở màn hình, mắt hạnh nhìn chằm chằm tin nhắn kia, chỉ một giây, khóe môi cười nhạt.
【 Quý Văn!!!!!! 】 người gửi là bảo bảo.
(Haha...!là Tiêu lão bản)
【 răng rắc 】 một tiếng đem điện thoại khóa màn hình, tùy ý cất vào túi xách, ngước mắt đón nhận tức giận mờ mịt của người nào đó, cười càng quyến rũ.
Nhấc ly rượu vang đỏ, hướng người đàn ông đối diện giơ lên, "Phó sư huynh, đã lâu không gặp, sư muội kính anh một ly." bàn tay mềm nâng ly chân dài, móng tay màu đỏ rực cùng màu với váy ngắn gợi cảm trên người, còn có khuôn mặt nhỏ tinh xảo đỏ bừng phấn nộn.
Phó Thần An lạnh mặt, cầm ly rượu pha lê trên tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Lại gác lại ở mặt bàn, chậm chạp chưa động.
Ly rượu màu đỏ tươi giơ trên không trung vẫn vững vàng tĩnh trí, tựa hồ rất tích cực.
Người xung quanh nhìn một màn này, hai mặt nhìn nhau.
Tuy rằng Tiểu sư muội lớn lên quyến rũ gợi cảm, nhưng là Phó đại tài tử cũng là rồng trong biển người, phụ nữ bò ngã bám ống quần hắn như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể.
Hồi lâu, lâu đến cặp mắt hạnh kia như cũ ý cười ngâm ngâm, cất dấu nhợt nhạt tức giận.
Một bàn tay to khớp xương rõ ràng, mới chậm rì rì nâng ly rượu trong tay, nhẹ nhàng cùng cô chạm cốc.
Mặt âm trầm, trầm mặc không nói, ngửa đầu một ngụm uống hết chất lỏng màu đỏ thẫm.
Quý Văn nhìn yết hầu gợi cảm của anh, theo động tác nuốt, trên dưới hữu lực hoạt động.
Cũng theo anh ngửa đầu, giương môi đỏ, một phen uống hết nửa ly rượu vang đỏ.
Rượu vang nồng độ cồn thấp, không tính cay độc, nhưng lập tức uống hết, vẫn là làm bụng cô khó chịu.
Nhưng cô cố nén, không muốn yếu thế trước anh, uống xong cho anh một ánh mắt đắc ý.
Sau đó nương theo bả vai Phương Triết bên cạnh, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai hắn, đầu hơi đau, cô biết chính mình đêm nay uống không nhiều lắm, nhắm mắt mắt nghỉ ngơi.
"Lát anh đưa em về?" Phương Triết nghiêng đầu nhìn cô sắc mặt tái nhợt, ôn nhu hỏi.
"Không cần, em nghỉ một chút sẽ ổn thôi." Quý Văn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Đêm nay nhiệm vụ còn chưa có hoàn thành đâu, Phó Thần An làm cô càng ngày càng đoán không ra, chẳng lẽ tất cả là tự cô đa tình sao?
Hết thảy hành độg của hai người vào mắt người khác ái muội đến cực điểm, nhưng Phó Thần An cố tình lại an tĩnh uống rượu, ngẫu nhiên cùng Đường Hạ Nam bên cạnh nói vài câu.
Tay áo sơ mi màu xanh biển tùy ý xắn lên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay màu đen sang trọng.
Người đàn ông này, dù một động tác tác phong, bộ dáng giơ chén rượu ngửa đầu uống cũng đủ để phụ nữ trong phòng thấp giọng hít hà một hơi, kìm nén không được hưng phấn.
Trong bụng một cỗ khó chịu kích động thật lâu không thể tan đi, Quý Văn khó chịu gìm chặt ấn đường, duỗi tay phủ lên bụng, nhẹ nhàng xoa.
Đột nhiên, một cổ ghen tuông nảy lên họng, Quý Văn hướng Phương Triết bên cạnh cười xin lỗi.
Sau đó dẫm giày cao gót, chạy chậm đi ra khỏi cửa.
Phương Triết nhìn thân ảnh màu đỏ rời đi, sốt ruột, cầm túi xách màu bạc của cô, bước chân định đi theo ra ngoài.
Một bàn tay to mạnh mẽ hữu lực, đột nhiên đè vai hắn.
Mắt đen sâu thẳm như quân vương nhìn xuống chúng sinh, từ trên cao nhìn chằm chằm hắn.
Phương Triết nhất thời sửng sốt, tùy ý để người kia duỗi tay lấy đi túi xách màu bạc từ trong tay hắn, sau đó chân thon dài mạnh mẽ xải bước đi ra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~