Gặp Lại Tính Phúc H FULL


Hơn 10h sáng, Phó Thần An vừa mới bước ra khỏi thang máy tầng 29, lập tức nghe được tiếng Quý Văn truyền ra từ trong văn phòng.
+
"Mang cái này đặt ở đây đi, chuyển chậu cây qua cửa sổ, cái kia đặt trên mặt bàn,...!Đúng vậy, được rồi."
Hơn nữa còn có tiếng bước chân dồn dập, thỉnh thoảng còn có tiếng đàn ông đáp lại.
Cô lại đang làm gì? Phó Thần An đầy mặt hoài nghi đi vào văn phòng.
"Phó tổng, Chào buổi sáng."
Quý Văn nhìn anh đã đến, cười cười chào hỏi.

Mắt vẫn không ngừng quan sát những người công nhân đang đặt chậu hoa, "Được rồi, mọi người vất vả rồi."
Quý Văn nhìn tổng thể cả căn phòng, vừa lòng cười, sau đó đưa bọn họ ra khỏi cửa.
Văn phòng của Phó Thần An hôm qua vẫn là phong cách giản lược, hôm nay liền tăng thêm rất nhiều màu xanh, rất nhiều chậu cây.

Sắp xếp cũng rất hài hòa.
Bên cửa sổ đặt một chậu kim tiền, trên giá sách là chậu sam đỏ, mặt bàn phòng khách bàu chậu cây nhỏ hình dáng khác nhau thậm chí là trên bàn làm việc của anh cũng đặt một cây xương rồng.

Những thứ này anh chưa từng nghĩ sẽ cần? Nhưng nếu cô thích thì cứ tùy cô đi.
"Thế nào? Có thích không?" Quý Văn đưa công nhân xuống tầng trở về, ngó thấy anh đang nhìn văn phòng quen thuộc mà xa lạ, khóe miệng gợi lên ý cười.

Cô biết, anh đang vừa ý, tâm tình hẳn là sung sướng đi.
"Tạm được, đã mua rồi cũng không thể lãng phí đúng không?" Phó Thần An trở về bản tính phúc hắc cười gian, xoay người trở lại bàn làm việc, bắt đầu rồi một ngày bận rộn.
Quý Văn cười nhạo, cũng không quấy rầy anh.

Cầm lấy bình nước bắt đầu công việc mới: rửa sạch lá cây, phun phun nước.
Kỳ thật những việc này đều có thể giao cho dì lao công, nhưng cô muốn tự mình làm.

Cảm giác giống như trang trí phòng tân hôn của cô với anh.
Phó Thần An đang họp online với các giám đốc chi nhánh nước ngoài, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi xổm cẩn thận chà lau mỗi một cái lá.

Hơn nữa cái miệng nhỏ còn đang hát thầm.
"Vừa rồi chính là báo cáo kết quả công việc tháng trước của chi nhánh bên này, xin Phó tổng đưa ra đánh giá.

Phó tổng???" Người bên kia màn hình vừa báo cáo xong, nhìn thấy boss nhà mình đang ngẩn người nhìn phía trước.
"Ừm, không tồi." Phó Thần An phục hồi tinh thần, bình tĩnh nói.

Sau đó thầm mắng "Không có tiền đồ", tiếp tục chuyên tâm cùng cán bộ nòng cốt ở khu vực Bắc Mỹ họp.
Lau tới lau lui, rốt cuộc đem mấy bồn cây lớn nhỏ hầu hạ xong, Quý Văn lập tức thấy tâm trạng tốt hẳn lên, liếc người đàn ông còn đang họp, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trở lại bàn làm việc, Quý Văn tiếp tục sửa sang lại tài liệu.

Sau khi đi công tác trở về, hai người quay trở về thời kỳ yêu đương trong sáng.

Khác với tình yêu thời niên thiếu chính là thời gian dính lấy nhau hơi ít.


Bởi vì tên kia làm việc bất kể ngày đêm, xã giao cũng nhiều.

Chỉ là lúc nào thật sự nhịn không được, vào giờ cơm trưa sẽ kéo cô vào phòng nghỉ làm một lần.
Thời gian ngắn ngủi, làm một lần đã mất một giờ, còn không có kịp thân mật ôm ấp, đã phải trở lại làm việc.
Lúc sau, Quý Văn đã đem tài liệu sửa xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là gần 7 giờ.

Khó trách bụng đang réo lên, ngoài cửa kính thành phố đã lên đèn.
Phó Thần An chắc vẫn còn tăng ca đi?
"Cốc cốc cốc"
"Mời vào."
"Em gọi cơm cho anh nhé." Nhìn anh như cũ vẫn nồi trước máy tính, một tay chống cằm,mắt vẫn nhìn vào màn hình, cau mày.
Phó Thần An ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Không cần, em chuẩn bị đi, khoảng mười phút nữa cùng nhau ra ngoài." Bởi vì thời gian dài không uống nước, giọng nói có điểm khàn khàn.
"A, vâng." Quý Văn yên lặng đi đến bên cạnh anh, cầm lấy cốc sứ trên mặt bàn, đi lấy cho anh một cốc nước đặt lại vào tầm tay anh.
Phó Thần An trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, thon dài tay cầm cốc, uống một ngụm lớn, cười nhạt mở miệng: "Cảm ơn bà xã ~ lại đây anh khen thưởng nào."
Quý Văn cười giận đi đến bên cạnh anh, tự nhiên ngồi trên đùi anh.

Phó Thần An nâng khuôn mặt nhỏ, ở trên môi cô dây dưa hôn xuống, sắc tình ướt át.

Hôn đến khi hai người không nhịn được thở hồng hộc, Phó Thần An mới buông cô.

Nhưng bàn tay to lại dừng lại trước ngực cách áo sơ mi mỏng xoa nắn.
"Bà xã.

Vú như là lại lớn lên, có phải em tích mịch khó nhị mà sờ lớn?Môi mỏng bên tai cô như thổi khí.

Quý Văn thẹn thùng, dùng khuỷu thục vào ngực anh.
"Nói bậy! Rõ ràng chính là bị anh sờ lớn." Cô gái thẹn thùng tựa như một đóa hoa ngượng ngùng, thanh u mà kiều mị.
Người đàn ông này bất luận lúc nào, chỉ cần là lúc hai người gần nhau, bàn tay to luôn là dính lấy ngực cô.

Cho dù không làm tình, nhưng cũng thường xuyên vuốt ve, cô gần đây lúc đi tắm mới phát hiện ra đúng là có lớn thêm một vòng.
Ôm ấp một hồi, Phó Thần An mang theo cô đi thang máy chuyên dụng xuống gara, đi đến hội sở lớn nhất Lương Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận