Người phụ nữ tên Đường Đường nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống nhưng vài giây sau lại nở nụ cười yêu mị.
“Phó tổng đúng là người đàn ông tuyệt vời, nhưng ngài đừng lo, uống mấy chén thôi mà, là phụ nữ đều sẽ thông cảm.” Cô ta uốn éo thân thể như rắn nước, liều mạng muốn nhào lên người anh.
Phó Thần An lại duỗi tay đẩy cô ta ra một lần nữa, sắc mặt bỗng chốc lạnh như tảng băng ngàn năm, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua.
“Aiiii~ Đường Đường, em phục vụ kiểu gì thế?” Mỹ nữ đang tán tỉnh Viên tổng ở bên kia đột nhiên phát hiện ra động tĩnh bên này, lên tiếng dạy dỗ Đường Đường.
“Phó tổng, ngài nặng tay quá đi.
Đường Đường tuy vừa đến không lâu nhưng chính là mỹ nữ đứng đầu đó.” Dứt lời liền đưa mắt ra hiệu cho người phụ nữ tên Đường Đường mau bày ra vẻ uỷ khuất.
Người phụ nữ kia lại nở nụ cười kiều diễm lần nữa, đến gần Phó Thần An trực tiếp to gan ngồi lên đùi anh.
Làm trò trước mặt Viên tổng, Phó Thần An cũng không trực tiếp đẩy cô ta ra nữa, sắc mặt âm trầm, hai mày nhíu chặt lại.
Điện thoại trong túi đúng lúc vang lên, Phó Thần An lạnh lùng nói một câu “xin lỗi” sau đó đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình ra, cầm áo khoác vắt trên ghế đi thẳng ra ngoài.
“Alo!”
“Lão Phó, tôi vừa gửi ảnh chụp qua Wechat cho cậu đó.” Giọng nói người đàn ông bên đầu kia điện thoại có chút dồn dập.
“Ảnh chụp gì?” Vẻ mặt Phó Thần An nghi hoặc, ngồi trên ghế ngoài ban công, theo thói quen châm một điếu thuốc.
“Cậu và em gái Quý Văn có chuyện gì à?” Giọng nói trầm ổn, có chút cẩn thật mà hỏi, sợ hiểu sai ý.
Ngày tụ họp hôm đó, hai người này hẳn vẫn còn tình cảm với nhau nhỉ? Hơn nữa lúc ra về còn đi chung, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Tuy Phó Thần An không rõ lắm anh ta hỏi vậy là có ý gì nhưng vẫn nói ra sự thật: “Hai bọn tôi quay lại một lần nữa.”
Nghe được lời này, người đàn ông kia càng thêm thấp thỏm trong lòng: “Sáng nay tôi cùng bạn đi núi Ngô Đồng, lúc xuống núi bất ngờ gặp được em ấy đi cùng vài nam nữ khác.
Hơn nữa em ấy vẫn luôn được một người đàn ông ôm xuống núi.”
Vì hạnh phúc của anh em nên người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy nhất định phải nói ra việc này: “Ảnh tôi đã gửi qua Wechat, chụp trộm nhưng chắc chắn là em ấy, không thể nhầm được.”
Phó Thần An click mở ảnh trong Wechat, nhìn người phụ nữ đêm qua còn đang rên rỉ, cầu hoan dưới thân anh vậy mà hôm nay đã bị nam nhân khác ôm vào ngực, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
Ánh mắt thâm thuý của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ, khuôn mặt anh tuấn bỗng vặn vẹo, môi mỏng mím thành một đường.
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, tầm nhìn trở nên mơ hồ, mu bàn tay có gân xanh nổi lên.
Phó Thần An rít mạnh một hơi thuốc lá sau đó dùng tay dập tắt đầu thuốc đỏ rực.
Anh sải bước nhanh như gió ra khỏi cửa, chiếc Bentley gầm rú phóng trên đường lớn.
Khó trách, đúng lúc anh đi xã giao thì đột nhiên lại nói muốn trở về bên kia ngủ.
A….
hoá ra là đi tìm gian phu.
Phó Thần An đột nhiên cảm thấy bản thân con mẹ nó quá ngây thơ, quá ngu ngốc.
Người phụ nữ này năm đó có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh một lần thì sẽ có lần thứ hai.
Quả nhiên, mẹ anh nói không sai, người phụ nữ Quý Văn kia không phải người anh có thể khống chế được.