Phó Thần An chân dẫm hết ga, một đường vượt bão táp mất mười lăm phút sau thì đã đến trụ sở chung cư của Quý Văn.
Cố nén tức giận bộc phát đang dâng lên, anh móc ra chìa khóa từ trong túi rồi nhanh chóng mở cửa.
Như dự kiến, đại sảnh bên trong hoàn toàn tối om.
Anh sải chân dài bước đến phòng ngủ, “bang” một tiếng mà thô lỗ mở cửa nhưng lại chỉ thấy ánh đèn màu vàng quất sáng lên ở đầu giường, mà người phụ nữ làm tinh thần anh thác loạn kia lại nằm bình yên trên giường.
Tiếng mở cửa bất chợt đánh thức Quý Văn đang ngủ mơ, “Sao lại đến đây?” Xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cô xốc chăn lên.
Phó Thần An vẻ mặt âm trầm, “phanh” một tiếng mà mở cửa phòng tắm, ánh mắt sắc bén vờn qua một vòng, lại kéo cánh cửa tủ gỗ ra làm quần áo rơi xuống đất.
Quay đầu lại kéo nửa cái chăn mỏng trên người cô ra, anh duỗi tay đẩy váy ngủ của cô lên cao.
“Ông xã, anh làm sao vậy?” Đợi Quý Văn tỉnh táo lại thì theo ánh đèn tối mờ, cô phát hiện người đàn ông xanh mặt, gân xanh trên trán nhô lên, quanh người anh tỏa ra khí lạnh tựa như đặt mình bên trong hàn băng ngàn năm.
“Kiểm tra đồ vật của anh xem có bị người khác dùng không!” Môi mỏng gợi cảm vô tình nói ra từng chữ làm người ta thất vọng, buồn lòng.
Vừa dứt lời, quần lót nhỏ màu đen đã bị người đàn ông thô bạo kéo ra, đường đi khô khốc chật hẹp nháy mắt bị hai ngón tay cắm vào.
“ n đau quá ~ Phó Thần An, anh điên rồi sao?” Đột nhiên cắm vào làm Quý Văn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, thanh âm nói chuyện cũng bất giác chứa vài phần tức giận.
Vốn dĩ anh không thể hiểu được mà tàn khốc nói ra những lời làm trái tim cô đau đớn, nguội lạnh mà giờ lại nháy mắt bị cắm vào, sắc mặt cô trắng bệch.
“Đúng vậy, anh điên rồi, bị Quý Văn em bức điên đó.” Phó Thần An tàn nhẫn cắn chặt răng, tiếng nói càng trầm thấp vài phần giống như Satan dưới địa ngục.
Nhấp môi mỏng, anh không quan tâm trong huyệt đạo cô khô khốc mà thâm nhập về phía trước.
Bên trong khô khốc mà lại chặt chẽ cực kỳ, may mắn thay là không có dấu vết người đàn ông khác tiến vào.
“Khuya thế này rồi còn uống rượu rồi chạy đến chỗ em phát điên cái gì?” Theo sau mà đến chính là nụ hôn che trời lấp đất của người đàn ông, trong môi răng nồng đậm vị cồn.
Người đàn ông này say rượu mà còn lái xe? Quý Văn thầm mắng chính mình phạm tiện, rõ ràng anh đối xử với mình như vậy mà cô còn sợ anh nguy hiểm khi say rượu lái xe.
Phó Thần An dường như nổi điên, bỗng chốc xé mở áo ngủ của cô, cúi đầu cắn xé luồng thịt mềm mại trước ngực cô.
Khác với lúc khiêu khích khẽ cắn triền miên lúc trước, lần này là đánh thật mà tàn nhẫn cắn.
Sau khi dùng miệng cắn để trả thù, anh lại cuốn đầu vú đáng thương đang đứng thẳng kia lên, ôn nhu mút vào.
“Đau! Phó Thần An, anh làm sao vậy? n a.” Quý Văn không tiếng động mà thừa nhận sự thô bạo của anh.
Người đàn ông này rất ít khi điên cuồng giống bây giờ, trước nay đều ôn nhu với cô.
Trong trí nhớ, chỉ có vài lần nhưng đều là sau khi anh nhìn thấy cô tiếp xúc tương đối gần với người đàn ông khác.
Hồi ức quá khứ nảy lên trong lòng, Quý Văn đột nhiên nhớ tới chạng vạng hôm nay khi xuống núi, đau chân đến ứa ra mồ hôi lạnh, trùng hợp Tiếu Trạch Vũ có việc nên rời đi trước cho nên có một nam sĩ đồng hành một mạch ôm cô xuống núi.
Phó Thần An, cho nên anh không phải là...
“A.” Quý Văn chìm đắm trong hồi ức của chính mình, côn thịt nóng bỏng của người đàn ông không quan tâm mà trực tiếp cắm vào làm cô đau đến sắc mặt trắng bệch.
Đường đi không đủ ướt bị dị vật thô to đột nhiên xâm lấn, Quý Văn sợ hãi muốn thối lui về phía sau.
Nhưng lại bị Phó Thần An bắt lấy, kéo lên người anh, côn thịt trong cơ thể tiến vào càng sâu.
Bàn tay to xoa vú lớn của cô, không chút nào thương tiếc mà xoa bóp.
Vừa xoa nắn thô bạo, cự long trong mật huyệt lại kịch liệt, nhanh chóng đĩnh động.
Hành vi, động tác của anh hoàn toàn không thể nói là ôn nhu, thậm chí là thô bạo nhưng Quý Văn lại đáng chết phát hiện ra dưới mấy lần thao lộng của anh, hạ thể thật nhanh đã tiết ra từng luồng dâm thủy.