Gặp Lại Tính Phúc H FULL


Sau bước đầu thu phục Phó Thần An, Quý Văn hẹn nhóm bạn đại học buổi tối đi bar.
+
Trước kia, cũng thường xuyên theo Phó Thần An tới quán bar, nhưng mỗi lần anh đều chỉ cho cô uống nước trái cây, kiên quyết không cho uống rượu.

Tửu lượng cô đặc biệt kém, vừa uống liền say, hơn nữa uống rượu vào còn rất hư, mỗi lần uống xong đều rất dính người, bất luận là nam hay nữ.
Phó Thần An sau khi biết cô có cái tính này, luôn nghiêm khắc giám sát cô, anh sợ cô uống say ôm loạn người đàn ông khác.
Khi đó anh chính là cả thế giới của cô, anh đi đâu cũng đều mang cô theo.

Anh không cho uống rượu, cô cũng sửa, chỉ uống nước trái cây.
"Aiyaaa...Đây không phải hoa khôi Thương mại quốc tế của chúng ta sao?" Quý Văn vừa vào trong liền có một giọng nam cà lơ phất phơ vang lên.
"Hóa ra là Tô đại gia, hạnh ngộ*!" (hân hạnh hội ngộ).

Quý Văn vui vẻ đáp lời, Hạt Tía Tô- Tô Khiêm, em họ Phó Thần An, đồng thời cũng là bạn học Khoa Thương mại quốc tế cùng trường đại học với cô.
"Không biết là ngọn gió nào đem người đẹp thổi về đây?" Hạt Tía Tô đầy một bụng âm dương quái khí, ngữ điệu châm chọc.

Quý Văn biết anh ta là vì anh họ mà bất bình, cho nên cũng không tiếp tục tính toán với anh ta.
"Tôi còn có hẹn.


Xin lỗi, không tiếp được!" Quý Văn vội vàng cáo biệt, đi vào bên trong.
Trong góc ghế dài, Quý Văn nhìn thấy đám bạn tốt.
"Văn Văn, rốt cuộc cũng trở về rồi!" Còn chưa tới kịp chào hỏi, Tần Tĩnh một bên chạy tới ôm chặt lấy cô, lời nói đều là giọng mũi sụt sịt.
Khi tách ra, Quý Văn thoáng nhìn cô ấy, hốc mắt ửng đỏ, cũng thấy rung động.
"Này, không phải là quá nhớ các cậu sao, cho nên mới về." Quý Văn cười ngồi xuống, cầm lấy nước trái cây trên mặt bàn uống một ngụm.
"Hứ, cũng chỉ là dỗ bọn này vui vẻ, ai mà không biết cậu là vì Phó thiếu mới về?" Từ Giai Di không lưu tình chút nào vạch trần cô.
"Nha, đều đã biết nhanh như vậy, khẳng định là cái miệng rộng của Tiêu Trạch Vũ." Quý Văn cũng không thèm để ý, dù sao bọn họ đều biết cô yêu Phó Thần An yêu đến tận xương tủy, có nói ra cũng không thấy ngượng ngùng.
"Tần Tĩnh, Tiêu Trạch Vũ đâu? Như thế nào lại không lăn đến đây?" Quý Văn nhìn xung quanh một vòng, không thấy tên kia.
Thời đại học, Quý Văn, Tần Tĩnh, Từ Giai Di còn có Tiêu Trạch Vũ, là một nhóm.

Đi đến đâu cũng đều là bốn người cùng đi, trước mặt mấy người bạn này, cô hoàn toàn không cần che giấu chuyện gì, cái gì cũng có thể kể cho nhau.
"Vừa mới nghe điện thoại, đã bị người yêu lôi đi rồi, đêm nay không đến được." Nói đến việc này, Tần Tĩnh cả người đầy oán khí, bốn người bọn họ đã lâu không có tụ họp, khó có được một lần đông đủ, tên lại kia trọng sắc khinh bạn, cho bọn họ leo cây.
"Không sao, nếu Phó thiếu gọi điện cho tớ, tớ cũng lập tức quăng các cậu, cùng anh ấy song túc song phi*." Quý Văn không chút để ý, cười quyến rũ, rước lấy cực độ khinh bỉ của hai vị bên cạnh.

(Song túc song phi: chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết, không phân ly.

==> tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng".

nguồn baidu)
Ba năm không gặp, ba cô gái quây thành một bàn tròn, bắt đầu uống rượu nói chuyện trời đất, các loại bát quái, các loại đề tài, vô cùng vui vẻ.
Đột nhiên, nhạc trong bar nháy mắt sôi động hơn, không nghĩ tới đêm nay thế nhưng là ngày kỉ niệm của cuán bar này.

Ông chủ mời DJ nước ngoài có tiếng về, trong quán tức khắc náo nhiệt hẳn lên.
"Chúng ta cũng ra nhảy đi, đã lâu không phóng túng." Từ Giai Di hưng phấn kéo hai người bên cạnh, hướng sàn nhảy đi tới.
"Tớ nói này Từ Giai Di, cậu là ngửi thấy mùi hormone đi, muốn tới cọ cọ sao? Nhảy bên người a!" Tần Tĩnh không chút do dự chọc thủng ý đồ.

Con nhóc này, đối với các loại "thịt tươi" không hề có sức chống cự, hơn nữa lại thích cùng trai đẹp chơi tình một đêm.
Theo danh ngôn của cô nàng chính là, đôi bên tình nguyện, giao ước miễn phí, không cần chịu ràng buộc tình cảm, sao lại không làm?
Quý Văn không ý kiến, cùng nhau ra giữa sàn nhảy.
Giơ tay lên, thả lỏng thân thể, lắc lư theo nhạc.

Nam nữ trên sàn nhảy nhìn trung giá trị nhan sắc đều rất cao, đều đủ gan để chơi.

Cho dù là người xa lạ, cũng có thể theo nhạc, cọ cọ lẫn nhau.

Ngực nam nhân rắn chắc, như có như không, xẹt qua trước ngực mềm mại của cô.

Mắt hắn không chút che giấu nhìn chằm chằm da thịt tuyết trắng trước ngực Quý Văn.
Quý Văn hôm nay mặc áo thun mỏng, tùy tiện mặc cùng quần cao bồi.

Vốn là phong cách thanh xuân tươi trẻ, mà khi mặc lên thân hình đẫy đà nóng bỏng của cô, liền có vẻ ~ thanh xuân gợi cảm dụ hoặc.
Không để ý đến ánh mắt nam nhân, Quý Văn xoay người cùng nam nhân khác bên cạnh tiếp tục lắc lư.

Trong ánh đèn thập sắc, khó bề phân biệt hoàn cảnh, có cồn tác dụng, tất cả mọi người đều tận tình, cùng bạn nhảy tán tỉnh qua lại.
Một chỗ khác trong quán bar, Hạt Tía Tô hung hăng uống rượu, sốt ruột nói: "Anh! Nhìn người phụ nữ kia! Còn ra thể thống gì, đúng là nợ đào hoa."
Người đàn ông bên cạnh lại cố tình một chút cũng không thèm để ý, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay.

Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào giữa sàn nhảy, người phụ nữ đang cười yêu mị.
"Anh, gọi anh đến đây cũng phải là để uống rượu." Hạt tía tô thật là bị anh làm cho tức chết, sau khi nhìn thấy Quý Văn, liền vô cùng lo lắng gọi điện thoại kêu Phó Thần An tới.
Nhưng hắn con mẹ nó, là lo thừa, sau khi người phụ nữ kia bỏ đi, anh họ hắn ba ngày hai đêm đều mua say, điên rồ đi tìm khắp nơi.

Hiện tại người xuất hiện ở trước mặt, ngược lại không nóng vội, ngồi ở chỗ này nhìn người phụ nữ kia cùng đàn ông khác tán tỉnh.
Ngón tay thon dài nâng ly rượu vang đỏ, ngẩng đầu một ngụm uống hết,hầu kết gợi cảm lộ ra trong không khí.
Đem ly chân dài để lên bàn, nghiêng đầu mặt đầy tức giận hướng Tô Khiêm nói: "Lần này nhớ của cậu một công, đi trước."
Tay lớn thon dài, một nửa cắm vào túi quần tây, chân dài hữu lực luân phiên bước, bước chân hướng tới giữa sàn nhảy mà đi đến.
Quý Văn uống chút rượu, cảm xúc tăng vọt, đã lâu không có tận tình phóng thích chính mình.
Trở lại thành phố này còn được gặp lại người đàn ông kia đã ba năm không gặp, tâm tình tự nhiên vui sướng bay lên.
Híp nửa con ngươi, theo âm nhạc càng lắc mạnh hơn.

Hửm? Như thế nào trai đẹp trước mắt đột nhiên lại thay đổi? Ở trước mắt là một đôi mắt đen âm u tràn ngập tức giận, Quý Văn giật mình một cái, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh.
A, khẳng định là Hạt tía tô kia mật báo.
Nhưng nhìn bộ dáng anh đằng đằng sát khí, hận không thể đem cô xé nát.

Cô không nghĩ sẽ đem người này lay động, vì chưa động được đến hắn, đã bị diệt khẩu.
Vì thế ra đòn sát thủ ----- giả say.
Tay nhỏ thong thả leo lên hông anh, hai tay giao nhau ở phía sau eo, mắt hạnh mê ly say sưa, nửa híp nửa mở nhìn hắn.

Theo tiết tấu âm nhạc, chậm rãi vặn vẹo vòng eo.
Nhưng người đàn ông này lại vẫn không nhúc nhích, thần sắc âm trầm nhìn cô chằm chằm.

Này, nhìn chằm chằm vào lão nương làm gì.
Đang lúc Quý Văn muốn bỏ tay xuống, tính toán thời điểm đẩy anh ra.

Phó Thần An lại chậm rãi động lên, bàn tay to ôm lấy cái eo thon nhỏ.
Hung hăng ép cô lên người mình, Phó Thần An liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người cô.

Đuôi lông mày nhíu chặt, người phụ nữ đáng chết , thế nhưng uống nhiều rượu như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận