Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao


Thời gian “Gia Đạt” thành lập tuy không lâu, nhưng đã sở hữu hai cửa hàng khổng lồ, mười ba hệ thống siêu thị lớn nhỏ trong C thị.

Tốc độ phát triển của nó cực nhanh, được tạp chí kinh tế tài chính bầu chọn trở thành một trong công ty phát triển nhanh nhất thành phố năm vừa qua, sản nghiệp dưới tay một mực mở rộng, năm nay lại đang từng bước khuếch trương tới các thành phố lân cận.
Lộ Dương tỉ mỉ đọc bối cảnh phát triển công ty, sau đó lại nhìn khu phân bố cửa hàng cùng siêu thị dưới quyền công ty.
Một trong hai siêu thị lớn nằm tại khu phố thương mại mới khai phá, cái còn lại đặt tại trung tâm thành phố cũ, mười ba cửa hàng có ba cái cỡ lớn, đều ở phụ cận khu dân cư tương đối náo nhiệt, những cái khác phân bố tại trường học lớn hoặc tiểu khu.
Lộ Dương ngây người ở C thị bốn năm, đương nhiên không xa lạ gì đối với cửa hàng cũng như siêu thị “Gia Đạt”, cậu không hẳn thích đi dạo phố, nhưng cũng vài lần ngang qua phố thương mại, lượng người đi vào cửa hàng “Gia Đạt” phi thường khả quan, điều kiện bên trong cũng tốt vô cùng, danh tiếng không tồi, ngay cửa Đông KTX nam sinh trường bọn họ cũng có siêu thị Gia Đạt.
“Chị qua họp, Tiểu Vũ mang tài liệu khai phá khu Đông Giang A thị sửa sang xong để vào phòng chị.” Khương Duyệt từ phòng làm việc của mình đi ra, trong tay cầm một phần tư liệu, ra khỏi văn phòng, tới phòng họp.
Chỗ ngồi Lộ Dương đặt gần cửa sổ thủy tinh, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài đúng lúc thấy Trâu Kỳ từ một hướng khác đi đến, theo sau là Liễu Sa, trên khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra bất kỳ biểu tình nào.
Lộ Dương phát hiện bất kể là từ chính diện hay là nhìn từ sườn mặt, Trâu Kỳ đều cực kỳ dễ nhìn, không chỉ bề ngoài, trên người của anh ta còn có một loại mị lực vô hình.
Có lẽ là ánh mắt bạn học Lộ Dê Dê chúng ta bắn về phía nam nhân thành đạt quá mức nóng bỏng, thời điểm Trâu Kỳ đi ngang qua vị trí của cậu, đột nhiên hơi liếc về sau nhìn lại, vừa vặn bắt được Lộ Dê Dê đang nhìn trộm.
Lộ Dương: “…”
Ô, thời tiết nóng quá a, Lộ Dương dời đường nhìn, chột dạ lấy tay quạt quạt gió, cúi đầu tiếp tục xem thông tin trang web, Trâu Kỳ như không có chuyện gì xảy ra thu hồi tầm mắt, đi về phía trước quẹo cái ngoặt vào phòng họp.
Xác định người đã đi Lộ Dương mới dám quay đầu lại nhìn, không biết ông chủ có nghĩ mình ngày đầu đi làm đã bắt cá không.
“Thế nào, có phải boss đại nhân rất tuấn tú không?” Tiểu Trầm không biết tự lúc nào bước tới sau lưng cậu.
“Vâng, thực đẹp trai, cũng thật cao.” Lộ Dương nói, còn cao hơn mình không ít.
“Em cũng rất tuấn tú.” Tiểu Trầm ném mị nhãn cho Lộ Dương, “Có cái gì không biết cứ nói với chị, không nên khách khí, tỷ tỷ che chở em.”
“Vâng.” Lộ Dương cười nói, đối phương thân thiết làm cậu buông xuống một chút không thích ứng mới vừa vào.
Đến trưa Lộ Dương vẫn dành thời thời quen thuộc bối cảnh công ty, kết cấu nội bộ cùng trách nhiệm công việc bộ Trù hoạch phân công, thỉnh thoảng sẽ chân chạy giúp người khác photo gởi văn kiện.
Thời gian trôi qua rất mau, Lộ Dương đang giúp Tiểu Trầm sắp xếp tài liệu in ra, liền nghe các cô nói chuẩn bị đi ăn cơm.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3.

Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4.

Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
“Hửm? Không phải chưa tới giờ sao?” Lộ Dương nhìn đồng hồ, mới 11h45.
“Đi sớm một chút, không một hồi lại đông.

Những thứ này để chiều làm, đều là tài liệu, sửa sang sắp xếp là được, không cần gấp.” Tiểu Trầm nói với Lộ Dương, “Đi, đi ăn cơm.”

“Đi đi đi, đi ăn cơm thôi.” Những người khác cũng dừng công việc trong tay, một người kéo một người rời phòng làm việc.
Bộ Trù hoạch trước đây tổng cộng bốn người, sau này thêm Lộ Dương là năm, Khương Duyệt dẫn đầu, mang theo nhóm chị em gái, Lộ Dương cảm thấy xen lẫn trong một đám cô nương không tốt lắm, thoáng chậm lại phía sau một hai bước.
Toà cao ốc bọn họ có hai tầng được người nhận thầu làm căn tin, cung cấp cơm cho nhân viên công ty trong building, có thể dùng phiếu cơm cũng có thể trả tiền mặt, Lộ Dương dưới sự hướng dẫn của Tiểu Trầm làm xong phiếu cơm, cùng các cô một chổ ăn trưa.
Sau khi giải quyết xong một bữa Lộ Dương có chút lúng túng, trong các cô ngoài trừ Tiểu Vũ có nhà gần công ty buổi trưa về ra, những người khác đều dùng giường xếp nghỉ ngơi tại văn phòng.
“Lộ Dương trước tạm bữa trưa đã, buổi chiều chị dẫn em đi bộ Hậu cần xin một cái giường xếp.” Tiểu Trầm nói với cậu.
“Em có thể đến những nghành khác nghỉ ngơi không?” Lộ Dương hỏi, cậu một người nam, bộ Trù hoạch tất cả đều là phụ nữ, cho dù họ không để ý, cậu cũng không thể theo các cô cùng nhau ngủ trong phòng làm việc a.
Khương Duyệt biết Lộ Dương cố kỵ điều gì, nói, “Tất nhiên, em có thể qua bộ nghiệp vụ bên cạnh nghỉ ngơi, chị nói bọn họ một tiếng là được.”
Lộ Dương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cám ơn Khương Duyệt, dự định tới tiệm cà phê Dương Hằng Vũ tạm một buổi trưa, Khương Duyệt biết vậy nhờ cậu lúc về mua giúp chút thức ăn.
Buổi chiều làm việc lại đem một giỏ thức ăn cho nhóm Khương Duyệt, sợ mang lại ấn tượng xấu với người khác, cậu cố ý đi sớm một chút, nào ngờ trùng hợp gặp Trâu Kỳ tại cửa.
Trong nháy mắt thấy Trâu Kỳ phản ứng đầu tiên của Lộ Dương chính là muốn đem cái túi kia giấu ra sau lưng.
Ngày đầu tiên đi làm xách theo một giỏ ăn tới công ty bị ông chủ bắt gặp phải làm sao?!! Bây giờ bỏ đi còn kịp không?
Rất rõ ràng cho thấy là không kịp, Lộ Dương đứng ngay ngắn chủ động chào hỏi, “Chào buổi chiều Trâu tổng.”
Ánh mắt Trâu Kỳ thoáng quét qua hàng chữ “Nhất Gian” ghi trên túi, “Kiêm chức giao thức ăn?”
“…..” Lộ Dương muốn giải thích rõ ràng, vừa lên tiếng lại trở thành, “Ông chủ ngài ăn không?”
Trâu Kỳ không trả lời cậu, chỉ nói, “Cần mẫn kiếm tiền là chuyện tốt, đừng ảnh hưởng đến công tác.”
… Đậu xanh rau má!! Ông chủ anh nghe tôi giải thích đã!
Lộ Dương xách giỏ nhìn bóng lưng Trâu Kỳ rời đi, kết hợp với câu “thân thủ không tệ” buổi sáng, luôn cảm giác mình để lại ấn tượng kỳ quái gì đó với ông chủ!!
“Hello, Lộ Dương.” Cô gái bàn lễ tên thấy cậu liền chào hỏi.
“Hello.” Lộ Dương vẫy tay, từ trong giỏ lấy ra một hộp bánh bích quy nhỏ cho cô, sau đó mang túi đến bộ Trù hoạch.

Bên kia Trâu Kỳ mới vừa đi tới chỗ khúc quanh nghe được hai chữ “Lộ Dương” chợt dừng bước, quay đầu liếc nhìn, mày khẽ cau lại.
Lộ Dương đến cửa phòng làm việc gõ cửa trước, nghe có tiếng mời vào mới dám mở cửa, phát hiện tất cả mọi người đã thức dậy cả, may mắn, miễn cho bản thân thất lễ.
Chia đồ ăn cho mọi người xong Lộ Dương mới về chổ của mình, tiếp tục chỉnh lý tư liệu buổi sáng Tiểu Trầm giao cho cậu, mọi người hình như có chút vội vàng, tay mỗi người đều thoăn thoắt liên hồi.
Sau khi đem tài liệu chỉnh sửa tốt giao cho Tiểu Trầm, Lộ Dương không có chuyện làm, cậu nhìn mọi người bận rộn, không biết mình có thể giúp gì, cậu bây giờ vẫn chưa quen nên chuyện có thể làm không nhiều, đành lên web công ty nhìn một chút, vừa ngẩng đầu thấy Tiểu Vũ cầm sấp tài liệu đi photo cậu liền chạy qua hỗ trợ.
“A, cám ơn.” Tiểu Vũ nhường chổ cho cậu, “Lát nữa in xong phiền cậu giúp tôi đem bản gốc vào phòng chị Duyệt nha, sao một bản cho tôi nữa.”
Lộ Dương đáp ứng, sau khi đem tài liệu photo xong mới đến gõ cửa phòng làm việc Khương Duyệt.
“Để trên bàn được rồi.” Khương Duyệt đang bận sửa chữa dự án hạng mục khu Cao Tân, không ngẩng đầu mà nói.
Lộ Dương đặt tài liệu xuống đang chuẩn bị ra ngoài, Khương Duyệt đột nhiên lên tiếng gọi cậu lại, quay lại thì thấy Khương Duyệt cầm lên một túi giấy.
“Giúp chị đi một chuyến.” Khương Duyệt đem túi giấy cho cậu, “Này đưa đến văn phòng Trâu tổng, chút nữa có thể nó sẽ đi sớm, em giúp chị đưa qua đi.”
“….” Lộ Dương nhìn cái túi in logo “Nhất Gian”, nghĩ đến tình cảnh chạm mặt Trâu Kỳ ở cửa ban nãy, trong lòng có hơi lo lắng.
Khương Duyệt không biết suy nghĩ trong lòng cậu, hiểu lầm ý tứ cậu, cười nói, “Đừng hiểu lầm, đây không phải là cho nó ăn, để nó mang về cho thằng bé trong nhà thôi, chị bây giờ đang gấp, em giúp chị chuyển đi.”
Nhưng mà lời giải thích này chẳng có tí tác dụng nào, ngược lại làm Lộ Dương hiểu lầm lớn hơn, cậu cứ như vậy ôm túi giấy cảm thán Trâu tổng còn trẻ như vậy đã có đứa nhỏ ra khỏi phòng Khương Duyệt.
Túi giấy kia cũng là cái Lộ Dương vừa từ tiệm cà phê mang đến, có hai hộp bánh bích quy hình vòng và gấu con tinh xảo xinh xắn, mấy ổ bánh mì lúa mạch, quả thực rất thích hợp cho trẻ em ăn, lúc đầu Lộ Dương còn tưởng của Khương Duyệt, không ngờ là cho Trâu Kỳ.
Trước khi chuẩn bị đến “Gia Đạt” phỏng vấn Lộ Dương có tìm hiểu chút tin tức, cậu nhớ thông tin bên ngoài nói Trâu Kỳ vẫn còn độc thân, bây giờ nhìn lại hình như chuyện không phải như vậy.
Chị Duyệt gọi thức ăn cho đứa nhỏ trong nhà Trâu tổng, sao cứ cảm thấy thật vi diệu, hình như mình đã biết cái gì không nên biết rồi thì phải 囧 囧 囧
Quảng đường ngắn ngủi tới phòng Trâu Kỳ, Lộ Dương não bổ vô số khả năng, cuối cùng xác định — chị Duyệt và Trâu tổng là trai tài gái sắc, là tuyệt phối.
Cầm túi giấy đến cửa phòng thư ký, Lộ Dương định đem đồ giao cho Liễu Sa rồi về, có thể không gặp Trâu Kỳ liền tận lực không gặp.
Chẳng qua là cậu đâu nghĩ bên trong chẳng có ai cả, Liễu Sa không biết đi đâu, ba cái bàn làm việc cũng trống không.
Phòng Tổng giám và phòng thư ký nối liền nhau, Lộ Dương đứng ở phòng thư ký nhìn cánh cửa văn phòng Tổng giám khép chặt trước mặt, lại nhìn túi giấy trong tay, có cảm giác bản thân không phải đến giao thức ăn, mà là đến cửa chào hàng.
Quả là một việc cực kỳ bi thúc.
Hít sâu một hơi, Lộ Dương nhận mệnh gõ cửa, hô “báo cáo.”
Bên trong truyền tới một tiếng, “Đi vào.”

Vào thì vào! Lộ Dương đẩy cửa tiến vào.
Sau khi đẩy cửa liền thấy bên trong đứng một người, đưa lưng về phía cửa nhìn không ra người nọ là ai, Trâu Kỳ ngồi phía sau bàn làm việc bị người kia cản phân nửa, Lộ Dương quay lại khép cửa rồi đứng đó không nhúc nhích.
“Chuẩn bị tốt tài liệu đi công tác ngày mai, 8h đến cửa tiểu khu đón tôi.” Trâu Kỳ lật văn kiện nói với người đối diện, “Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Người nọ đáp, xoay người rời khỏi, lúc ngang qua Lộ Dương còn khẽ mỉm cười với cậu, Lộ Dương nhanh chóng chào hỏi lại.
Người nọ đã ra ngoài đóng cửa lại, Trâu Kỳ mới lên tiếng hỏi, “Chuyện gì?”
Lộ Dương bước tới, “Xin chào Trâu tổng, tôi tên là Lộ Dương, Khương quản lý nhờ tôi đưa cho ngài ít đồ sang đây.”
Trâu Kỳ nghe giọng cậu, tay lật giấy dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, thong thả nói, “A, không phải kêu Lôi Phong?”
Lộ Dương: “…” Ông chủ thật không phải đang trêu chọc tôi đó chứ?
“Không phải.” Lộ Dương lúng túng sờ sờ mũi, “Tôi chỉ là chọc bọn họ thôi, không phải nói làm xong chuyện không nên để lại danh tính sao? Tôi chỉ lấy đại một cái.”
“À.” Trâu Kỳ như có điều suy nghĩ gật đầu, “Lôi Phong đánh người.”
“Không không không.” Sợ ông chủ thật xem mình là một tiểu hỗn đản thích gây chuyện đánh nhau, Lộ Dương khẩn trương giải thích, “Chuyện không phải như vậy đâu, đây chỉ là hiểu lầm, ngày đó tôi….”
Trâu Kỳ không nghe cậu giải thích, cúi đầu nhìn tài liệu, giống như chỉ thuận miệng hỏi, “Cậu là Lộ nào Dương nào? Dương dê?”
“Không phải.” Lộ Dương không nghĩ anh ta sẽ hỏi cái này, đáp, “Túc các lộ, hải dương dương, so với Dương của dê nhiều hơn ba nét.”
Lộ Dương.
Trâu Kỳ khẽ ừm, tầm mắt chuyển đến túi giấy trong tay cậu, “Để đó đi.”
Lộ Dương thấy anh không nhắc lại chuyện cũ, yên tâm đem túi trong tay để lên bàn, “Vậy Trâu tổng tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.” Trâu Kỳ cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu, Lộ Dương xoay người bước nhanh ra khỏi văn phòng, không chú ý tới đáy mắt Trâu Kỳ lúc ngẩng đầu nhìn cậu mang theo một tia nghiền ngẫm.
Thoát được phòng làm việc Trâu Kỳ, Lộ Dương đúng lúc đụng phải Liễu Sa trở về, gặp cậu Liễu Sa có chút bất ngờ, “A, Lộ Dương sao em ở đây?”
“Em giúp Khương quản lý mang đồ cho Trâu tổng, lúc đến các chị không ai ở đây nên em vào luôn.” Lộ Dương nói.
“Ra vậy.” Liễu sa gật đầu, “Chị đi bộ Tài vụ, Trương trợ lý ban nãy ở đây mà, chính là người đeo kiếng ấy, thoạt nhìn có chút ôn văn nho nhã em không thấy sao?”
Dựa theo lời cô miêu tả chính là người trẻ tuổi vừa ở phòng Trâu Kỳ lúc nãy rồi, Lộ Dương gật đầu không còn việc gì cùng cô nữa nên rời đi trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận