Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao


“Nhưng người kia là nam.” Lộ Dương nói tiếp, “Hình như anh cậu cong rồi, đã vậy, tớ còn là yêu đương qua mạng, đối phương là trai thẳng, thẳng như thép luôn a!!!”
Lộ Dương trút hết tâm sự xong, hai người không nói tiếng nào nhìn nhau một hồi Sở Tô mới điềm tĩnh đáp, “À.”
“Cậu cho tớ miếng cảm xúc được không!!” Lộ Dương quả thực suy sụp, sao cậu lại hờ hững với tớ vậy hả.
“A.” Sở Tô điều chỉnh vẻ mặt một chút, giọng điệu kinh ngạc, “Gì! Là nam lại còn thẳng như thép, cậu chọc tớ phải không?”
“Không, tớ rất nghiêm túc, cả đêm hôm qua tớ không ngủ được, cả người cũng không tốt.

A! Phiền quá!” Lộ Dương nằm trên sa lon siêu lớn nhà Sở Tô lăn qua lăn lại, hận không thể lôi hết đám phiền não trong tim cút ra ngoài, “Có cách nào giải quyết nó không?”
“Có.”
Lộ Dương ngưng lăn lộn, kế đó nghe Sở Tô nói, “Kéo đen tài khoản, xoá trò chơi, bán acc đi là tốt rồi, thời gian dài sẽ quên thôi.”
Xoá QQ? Gỡ trò chơi? Bán tài khoản? Nghe xong cách của cậu bạn, Lộ Dương bối rối ôm gối ngơ ngác không nói lời nào.

Số QQ của Quân Lâm thật vất vả có được cứ như vậy xoá đi, sau đó….


không bao giờ liên lạc nữa? Xoá trò chơi đi vậy hứa hẹn cậu với Quân Lâm phải làm sao, vũ khí cậu muốn chế tạo cho Quân Lâm, ngay cả vật liệu cũng góp nhặt  hơn một phần ba rồi, cậu còn hứa khiêu vũ Quân Lâm xem, phóng pháo hoa tặng anh, chẳng lẽ những thứ này cũng nuốt lời hết sao? Hơn nữa tài khoản game của cậu có rất nhiều trang bị Quân Lâm tặng, hai người còn cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, độ thân mật cao như vậy, cứ thế bán cho một người không quen biết ư?
Không, cậu không muốn.

Đáy lòng Lộ Dương có một thanh âm không ngừng lặp đi lặp lại, cậu không muốn như vậy, không muốn chặt đứt những gì liên quan đến đối phương.

Mặc dù vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt, nhưng vẫn theo bản năng bài xích biện pháp này.
“Không còn cách nào khác sao?” Lộ Dương hỏi, “Tớ không muốn như vậy.”
“Vậy bẻ cong anh ta đi.” Sở Tô lời ít ý nhiều.
“Đệch, ” Lộ Dương sợ đến nỗi té từ trên sa lon xuống, “Làm vậy sao được?”
“Có gì mà không được, ngay cả mình cậu còn bẻ cong nữa là.”
“Người ta là trai thẳng đó!!!” Lộ Dương nghĩ cậu bạn không nhớ trọng điểm, đặc biệt nhấn mạnh lần nữa.
Vậy mà Sở Tô lại dùng ánh mắt nhìn mấy đứa thiểu năng nhìn cậu, “Thép thẳng thì được, thép cong không cho à.”
Quác quác quác quác ——, một đàn quạ đen bay ngang qua.
Lộ Dương gãi đầu, bừng tỉnh đại ngộ, “Nói vậy cũng được sao? Cho nên nói, kỳ thực anh ấy không nhất định là thẳng nam phải không? Chẳng qua là chưa đủ cong? Nói cách khác tớ còn cơ hội?”
“Một tên đàn ông mang cậu thăng cấp, mua trang bị cho cậu, đánh nhau vì cậu.

Cậu nói anh ta chưa đủ cong?”
“…” Lộ Dương nghẹn lời, “Lời cậu nói rất có đạo lý, tớ cư nhiên vô pháp phản bác.”
“Vấn đề bây giờ là, ” Sở Tô dừng lại một chút, không còn diện vô biểu tình, nét mặt có phần trầm trọng nói, “Cậu nghiêm túc thật sao? Trước không nói anh ta nghĩ thế nào, cậu thật sự muốn chung sống cùng một người nam nhân ư?”
Sau khi tiếp nhận thông tin sắt thép cũng có thể bẻ cong, Lộ Dương cuối cùng cũng thông suốt, vừa mới bay lên thiên đường, một câu của Sở Tô liền lôi cậu xuống địa ngục tàn khốc.
Mình muốn chung sống cùng một người nam nhân sao? Cậu thật chưa nghĩ tới, chỉ là không muốn vì vậy cắt đứt liên lạc với Quân Lâm thôi.
Sở Tô thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của bạn tốt, chỉ thở dài nói, “Có thể cắt đứt liền cắt đứt, con đường này dù sao cũng chẳng dễ đi, đừng tăng thêm gánh nặng cho mình.” Cũng đừng khiến cha mẹ lo lắng.
“Em trai, lời cậu nó thật kỳ lạ, cậu trải qua rồi à?” Lộ Dương hỏi.
Sở Tô hàm hồ cười, trở lại trước vi tính tiếp tục gõ chữ, “Dù sao tớ cũng là tiểu thuyết gia.”

Lộ Dương không lời chống đỡ ngồi trên sa lon, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại di động.

Bây giờ là mười giờ tối, nếu như ngày thường cậu nhất định không chút do dự login đi tìm Quân Lâm, nhưng bây giờ biết được tình cảm trong lòng, Lộ Dương cảm thấy bản thân vẫn chưa làm tốt chuẩn bị để đối mặt.
Chần chờ một hồi, cậu vẫn mở QQ ra, vừa lên liền thấy tin nhắn Quân Lâm gửi đến nửa tiếng trước.
Quân Lâm
Tối nay bận sao?
Tối qua lúc logout cậu đã hẹn Quân Lâm cùng nhau phá quán, hiện tại đã quá giờ hẹn một tiếng đồng hồ, không biết đối phương còn ở Khô Lâm chờ cậu không, vừa nghĩ đến nếu như Quân Lâm cũng chờ mình như chính mình đã từng, Lộ Dương lập tức có xung động muốn lên game tìm anh ngay.
Nhưng mà máy tính Sở Tô không có cài game, chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

Lộ Dương thoáng do dự, liền trả lời Quân Lâm, gõ chữ xong định gửi đi, đột nhiên di động đổ chuông, màn hình biểu hiện số máy lạ nhưng cùng một thành phố.
Người nào trễ thế còn điện cho mình nhỉ? Lộ Dương nghi ngờ bắt máy, “Xin chào?”
“Lộ Dương.” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, trong vài giây ngắn ngủi Lộ Dương không đoán ra ai, “Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Tôi là Trâu Kỳ.”
Lộ Dương: “…” Hù chết dê tôi, ông chủ ngài đêm hôm khuya khoắt không ngủ gọi điện cho tôi làm gì?!!
“Chào buổi tối, Trâu tổng.”
“Đang ở trường à? Sáng sớm ngày mai 8 giờ tôi qua đón cậu, đi công trường mới xây bên Đông Giang.” Trâu Kỳ nói.
Đi công trường? Lộ Dương sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, vội nói, “Tối nay tôi không ở trường?”
Không ở trường? Trâu Kỳ nghe được câu này ánh mắt liền trầm xuống, “Cậu ở đâu?”

“Ở nhà em trai tôi, đường Giang Tân hoa viên Ngự Cảnh.” Lộ Dương thành thật trả lời, cảm thấy khi hỏi cậu ở nơi nào giọng đối phương không mấy thoải mái? Chắc cậu nghĩ nhiều rồi.
“Ừ.”
“Chúng ta đi xem cao ốc mới xây ạ?” Lộ Dương biết công ty ở khu Đông Giang phố mới vừa mở rộng một mảnh đất, dùng để xây một cao ốc bách hóa kiểu nhỏ, hiện tại phần chính của cao ốc cơ bản đã hoàn thành.
“Ừ, dẫn cậu đi.” Trâu Kỳ nói, “Không được ngủ nướng, 8 giờ ở cửa tiểu khu chờ.”
“Tôi bảo đảm trước 8 giờ nhất định có mặt ở dưới lầu.” Lộ Dương vội cam đoan, sau đó cậu hình như nghe thấy thanh âm cười khẽ ở bên kia điện thoại, âm thanh rất ngắn, tiếp đó bị một tiếng “Uông —” cắt đứt.
“Đừng nháo.” Trâu Kỳ quát một tiếng, tiếng chó uông uông lại càng thêm vui vẻ.
“A, Trâu tổng nuôi chó sao?” Lộ Dương có xíu kinh ngạc, tiếng chó sủa “Gâu — gâu gâu —— gâu gâu gâu” rất có tiết tấu ở đầu dây bên kia, chắc chắn không phải người làm, không ngờ người lạnh lùng nghiêm túc như Trâu Kỳ lại nuôi chó.
“Ừ, là Husky.” Trâu Kỳ đáp, vốn định lên sân thượng nói chuyện, nghĩ nghĩ anh lại trở về thư phòng, vừa mới ngồi xuống, Mã Đại Cáp đã phóng tới ghé vào chân anh.
“Husky?” Lộ Dương buột miệng thốt lên, “Ngài nuôi con này?”
“Thế nào?”.

Googl.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận