Từ khi quyết định sẽ tặng quà sinh nhật cho Trâu Kỳ, trong đầu Lộ Dương nghĩ rất nhiều thứ cũng tưởng tượng ngày đó bản thân sẽ trổ tài một phen khiến anh kinh hỉ.
Nhưng cậu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bây giờ phải nhận lấy sự tàn khốc của hiện thực.
Lộ Dương vốn tưởng trong khoảng thời gian mình chơi game đã đem ngón tay tôi luyện đến mức linh hoạt, lại không ngờ được dưới sự chỉ dạy của Tần Chiêu cậu vẫn đánh đàn đơ như cây cơ.
Đúng vậy, quà sinh nhật Lộ Dương dành tặng cho Trâu Kỳ chính là một khúc nhạc dương cầm, vì âm nhạc lúc nào cũng thích hợp để bày tỏ cảm xúc mà
Chỉ là tưởng tượng đẹp đẽ sự thật tàn khốc, đã luyện tập được một thời gian mà mười ngón tay của cậu vẫn cứng ngắc như rút gân, lo được bên trái là quên bên phải, cơ hồ ngón tay hoạt động không phải là của mình, thật giống như lúc vừa mới học PK, lại giống như tay mơ lúc mới vào game.
Sau nhiều lần bị hiện thực làm mất mặt, ngọn lửa hừng hực trong lòng Lộ Dương dần hoá thành ngọn lửa be bé cuối cùng lay lắt thành ngọn lửa đèn cầy.
Bây giờ chẳng hi vọng đến lúc đó có thể tạo cho Trâu Kỳ một phen kinh diễm, cậu chỉ cầu mình có thể đánh hoàn chỉnh một khúc, ít nhất là có thể biểu đạt tấm lòng bản thân là được.
Vì đạt được mục tiêu này cậu vừa rảnh thì chạy qua phòng nhạc hoặc nhà Tần Chiêu tranh thủ thời gian tập dợt, cứ như vậy Lộ Dương lại tiến vào giai đoạn chế tạo vũ khí cho Trâu Kỳ lúc trước.
Có đôi khi buổi trưa cũng sẽ chạy qua tìm Tần Chiêu, cũng may phòng nhạc cậu ta dạy ngay trung tâm thành phố, tới lui cũng không mất quá nhiều thời gian, mỗi trưa đều có thể dành ra một giờ tập luyện.
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Lộ Dương cảm giác bản thân đã nằm lòng bản nhạc này, nhưng lúc đánh lại chẳng có bao nhiêu tiến bộ.
Ngón tay thon dài của Tần Chiêu chỉ vào một nốt trên cầm phổ, nhắc nhở Lộ Dương đàn ra nốt này.
Lộ Dương dừng một chút, hít một hơi thật sâu bắt đầu lại.
Tần Chiêu không quấy rầy cậu, nhắm mắt lại tựa vào bên cạnh dương cầm, ngón tay tùy ý đặt ở mép đàn, nhịp nhịp theo tiết tấu bản nhạc.
Ngón tay Tần Chiêu rất dài, hơn nữa còn rất trắng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, trên mu bàn tay còn có thể nhìn thấy từng đường mạch máu hẹp dài nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút mảnh khảnh, nhưng thời điểm chơi đàn lại có lực kinh người.
Trong những người Lộ Dương quen biết, tay của Tần Chiêu không nghi ngờ là đẹp nhất, xinh đẹp đến nỗi làm tầm mắt người ta kiềm không được lưu luyến trên đó, đây là một đôi tay trời sinh dùng để đánh đàn, không có bất kỳ tỳ vết nào.
Mà Lộ Dương cũng thích nhất dáng vẻ nó ở trên phím đàn đen trắng nhún nhảy, giống như một thứ bay lượn, khéo léo động lòng người.
Ngón tay đang nhịp của Tần Chiêu dừng lại, mở mắt nhìn về phía Lộ Dương bỗng nhiên bất động, lông mi của cậu rất dài, khi rũ xuống đáy mắt đánh ra một bóng ma, thời điểm cậu ấy chăm chú nhìn bạn, sự đơn thuần trong mắt cậu ấy sẽ làm cho không người nào có thể dời mắt nửa phần.
Một người thuần khiết tốt đẹp như thế vậy mà cố tình trong trò chơi lại hung tàn đến mức khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, nghĩ đến bộ dáng Tần Chiêu trong game PK giết người, Lộ Dương nhìn hình ảnh tương phản tới cực điểm có chút khen ngợi, thực sự là cực kỳ đáng khen ngợi.
“?” Tần Chiêu khẽ gõ xuống đàn dương cầm.
“Khụ!!” Lộ Dương phát hiện mình thất thần, vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, vỗ vỗ tay Tần Chiêu, nói, “Đặt tay xa một chút, đừng phiền tớ!”
Tần Chiêu liếc nhìn tay của mình, nhàn nhạt cười, ý bảo cậu tiếp tục.
Lộ Dương gật đầu, ngón tay tiếp tục di động, một hồi còn phải về đi làm, không thể lãng phí thời gian.
Những ngày kế tiếp sinh hoạt Lộ Dương ngoại trừ công tác cùng trò chơi ra đó chính là đàn dương cầm, số lần cậu đến phòng âm nhạc rất thường xuyên, ngay cả học trò nhỏ của Tần Chiêu cũng đều quen mặt, thỉnh thoảng còn có bạn nhỏ đến sửa cho cậu, lớn già đầu như vậy lại bị một bé gái tám tuổi nói đàn sai, Lộ Dương chỉ cảm thấy mặt mũi chẳng biết trốn lỗ nào.
Cũng may trời xanh không phụ người khổ tâm, cách ngày tổ chức tiệc tổng kết cuối năm của công ty càng lúc càng gần, độ thuần thục của Lộ Dương với đàn dương cầm rốt cục cũng chậm chạp nâng cao, tuy không thể coi là tốt, nhưng cũng là có tiến bộ.
Lúc đánh được một bản hoàn chỉnh từ đầu đến cuối lại không mắc sai lầm nào, Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, cả người ngồi phịch trên ghế, xoa xoa bả vai bởi vì luyện một giờ mà có phần cứng đờ, quả thật ngồi đánh đàn còn vất vả hơn cả đánh nhau, bản thân ngồi trong phòng quạt mở vù vù mà vẫn chảy mồ hôi, quá cực khổ, thật không biết sao Tần Chiêu lại kiên trì được.
Tần Chiêu bưng ly sữa tươi để bên cạnh Lộ Dương, cho cậu uống.
Lộ Dương uống hơn nửa ly rồi đặt sang một bên, hăng hái bừng bừng nói với Tần Chiêu, “Chiêu Chiêu, bây giờ tớ đánh được rồi, để tớ đàn lại cho cậu nghe, cậu xem xem được chưa.”
Tần Chiêu gật đầu, Lộ Dương hít một hơi, ngón tay ấn lên phím đàn.
Khoảng thời gian tập luyện quả nhiên không uổng phí, tuy chưa trôi chảy được một bài nhưng cơ bản đã không có nốt sai nào.
Tần Chiêu dựa vào mép đàn nghe Lộ Dương đánh xong, cười hài lòng, bật ngón cái.
“Không sai chứ?” Sau khi được khẳng định, Lộ Dương vui vẻ, “Tớ thật lợi hại, thử lại lần nữa đi.” Vừa nói vừa động thủ, Tần Chiêu cũng rất phối hợp đứng nghe cậu đàn lại lần nữa, trên mặt không có nửa phần thiếu kiên nhẫn.
Chờ Lộ Dương lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng cảm thấy chắc chắn mới hài lòng ngừng lại, đem ly sữa bên cạnh uống cạn, sau đó đứng lên nhường chỗ lại cho Tần Chiêu, nói: “Bảo bối cậu tới đàn đi, nhạc học xong rồi bây giờ tớ muốn học khí chất, ừm, chính là khí chất.”
Tần Chiêu nghe theo ngồi xuống, đầu tiên cậu theo thói quen dùng đầu ngón tay vuốt ve phím đàn, tiếp đó nhẹ câu khoé miệng với Lộ Dương, thả lỏng toàn thân, ngón tay nhấn xuống.
Đầu ngón tay trên phím đàn nhún nhảy, mỗi nốt nhạc êm tai theo động tác của cậu từng bước từng bước chảy ra, ngón tay dài mảnh lướt trên phím đàn, tiết tấu ca khúc cũng được cậu đẩy lên, trở nên càng thêm cô đọng vui vẻ, rồi lại mang theo chút tư vị khác.
“Mỹ nhân cậu thật xinh đẹp.” Lộ Dương cảm thán một câu, mỗi lần nhìn Tần Chiêu đánh đàn cậu đều không tự chủ ngừng thở, sợ quấy rầy cậu ấy.
Tần Chiêu vẫn luôn không thích người khác khen mình xinh đẹp, thế nhưng với Lộ Dương lại thật dung túng, chỉ cười, dùng tay ra dấu.
Lộ Dương hiểu ý cậu, cậu hỏi Lộ Dương có muốn chơi game không.
Nếu nói có cái gì không hoàn mỹ ở Tần Chiêu, đó chính là cậu ấy không cách nào nói chuyện được.
Lộ Dương không rõ rốt cuộc Tần Chiêu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cậu ấy đã từng có thể nói chuyện như bao người khác, nhưng hiện tại đến phát âm cũng gặp trở ngại.
Thời gian Tần Chiêu mới chuyển đến KTX bọn họ, cho mọi người xung quanh cảm giác rất lạnh lùng xa cách, gần như không quan tâm hừng thú với bất kì chuyện hay sự việc nào.
Mới đầu, Lộ Dương cũng không có qua lại gì với cậu ta, mãi đến một ngày vô tình bắt gặp Tần Chiêu làm tình nguyện ở một viện dưỡng lão, Lộ Dương dần nhận ra đằng sau ấn tượng lạnh lùng kỳ thực nội tâm cậu ấy là một người rất ấm áp, khiến cậu có suy nghĩ muốn bắt chuyện với Tần Chiêu.
Ban đầu để có thể cùng giao tiếp với Tần Chiêu, Lộ Dương đặc biệt đi học khẩu ngữ và một vài ngôn ngữ đơn giản của người khiếm thanh, cũng chính vì bản thân chân thành như vậy mới có thể khiến Tần Chiêu chậm rãi mở lòng với cậu.
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Lộ Dương phát hiện Tần Chiêu cũng không lạnh lùng như những gì cậu biểu hiện, cuộc sống của cậu ta ngoài dương cầm thì chỉ có trò chơi, cậu ta không thích ra ngoài dạo chơi, cũng không thích trò chuyện với mọi người, thậm chí có chút tự kỷ, cũng khó cho cậu ta với kiểu tính cách này còn muốn chạy đi làm tình nguyện.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lộ Dương lo lắng Sách Mã Trường Ca sẽ làm ra chuyện gì đó khiến Tần Chiêu đau lòng.
Dù sao cũng đã có một vết xe đổ.
Tần Chiêu thấy cậu bạn không nói gì, lấy tay huơ huơ trước mặt cậu mấy cái, hỏi lại lần nữa.
Đọc.