Lộ Dương thật sự bị tình huống trước mắt làm ngu người, vốn cậu muốn tránh Mã Đại Cáp nên mới yêu cầu chuyển đổi địa điểm.
Nào ngờ hôm nay Mã Đại Cáp lại chạy vào phòng Trâu Kỳ ngủ, doạ tiểu Lộ Dương đang mười phần phấn chấn nhũn ra hơn phân nửa, theo phản xạ chỉ về phía Mã Đại Cáp nghiêng đầu nhìn Trâu Kỳ, “Này…”
Trâu Kỳ vừa rồi bất ngờ bị Lộ Dương đụng một cú mạnh, vật gì đó nguyên bản cứng rắn liền biến thành ủ rũ, nhìn Mã Đại Cáp nửa tỉnh nửa mê, anh cau mày lấy tay kéo cái mền bên cạnh vung một cái trùm lên trên đầu Mã Đại Cáp.
Hôm nay Mã Đại Cáp được thím Chu dắt ra ngoài đi dạo rất vui vẻ, kết quả về nhà mệt như chó chết, chạy đến phòng Trâu Kỳ ngủ thiếp đi.
Vốn đang yên đang lành nằm trên thảm dưới đất đánh một giấc thì bị tiếng động trên giường đánh thức, mới vừa bò dậy đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chưa kịp nhận rõ tình huống gì liền bị cái mền trùm lên đầu, nó ‘uông ~’ một tiếng, lấy chân cào cào muốn đem chăn trên đầu kéo xuống, nhưng vừa động một cái chợt nghe Trâu Kỳ trầm giọng ra lệnh, “Ngồi xuống!! Không được nhúc nhích!!” chân nó liền dừng lại, còn cho rằng Trâu Kỳ đang cùng chơi với mình, thành thật trùm chăn lại không nhúc nhích.
Thấy Mã Đại Cáp bị chăn che kín, Lộ Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác sau lưng của mình đã phủ một tầng mồ hôi.
Thời điểm làm tình không hề báo trước đột nhiên ló ra một cái đầu chó, cậu nghĩ là ai cũng sẽ bị hù chết, Lộ Dương thở dài một tiếng, ỉu xìu tựa vào trên gối, nhìn thoáng qua Trâu Kỳ bên cạnh, phát hiện anh vẫn bất động cau mày, quan tâm hỏi, “Sư huynh, anh làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?” Trâu Kỳ giương mắt nhìn cậu, hừ lạnh một câu, “Vừa rồi em đụng ác như vậy, em thật không biết?”
Lộ Dương nghe vậy sửng sốt một chút, nhớ lại ban nãy sau khi bị Mã Đại Cáp doạ sợ, lúc lui về phía sau hình như có đụng mạnh Trâu Kỳ một cái, nhưng không đến mức khiến anh đau thành như vậy chứ, chẳng nhẽ.....
Một suy đoán chợt loé lên trong đầu, Lộ Dương dời mắt xuống xẹt qua ngực, đi ngang qua phần cơ bụng săn chắc, cuối cùng dừng lại vật nằm giữa hai đùi Trâu Kỳ.
Chỗ ấy của Trâu Kỳ vừa rồi ‘hùng vĩ’ bao nhiêu Lộ Dương đã được cảm thụ trọn vẹn qua.
Vật kia cứng rắn như cái chày đè ở trên đùi của mình, nóng đến nỗi ngay cả nhìn cậu cũng chẳng dám.
Bây giờ lại nửa mềm rũ xuống, đủ thấy cú va chạm có bao nhiêu tinh chuẩn, bao nhiêu sức lực, nếu không sao nhanh như vậy đã mềm.
Nhất định rất đau.
Lộ Dương nghĩ đến đây là kiệt tác của mình, nhịn không được cười trộm, giỡn nhây thò chân khều khều chỗ ấy của Trâu Kỳ, tiếp đó lấy ngón chân chọt ‘thằng nhỏ’ hai cái, thương tiếc nói: “Tội nghiệp tiểu sư huynh từng một thời kiêu ngạo biết bao nhiêu.”
Cậu chọt hai cái xong muốn rút chân về, Trâu Kỳ nhanh tay nhanh mắt bắt lại cổ chân cậu kéo mạnh, làm cả người Lộ Dương nghiêng về phía anh, giọng điệu sặc mùi nguy hiểm, “Em muốn ăn đòn à?”
Trên người cả hai bây giờ đều là bán cương, nhưng dù nơi đó của Trâu Kỳ mềm xuống vẫn rất kinh người, Lộ Dương nhất thời cảm thấy cúc hoa căng thẳng, vội vã xua tay, “Ấy ấy sư huynh anh đừng làm khó chính mình.”
“Làm khó chính mình?” Trâu Kỳ lặp lại lời cậu, sau hiểu được ý của cậu, mặt tức khắc đen như đít nồi, nơi kiêu ngạo áp sát Lộ Dương, “Em muốn thử một chút không?”
“Khụ khụ!!” Lộ Dương cũng hiểu đùa với lửa nên một vừa hai phải, bằng không chịu khổ chỉ có cậu, liền sờ mũi đổi giọng nói, “Không cần đâu, sư huynh đừng làm khó dễ em, em cũng mềm nhũn rồi.” Vừa nói vừa cười làm lành.
Hiện tại Mã Đại Cáp còn ngồi xổm bên cạnh, Trâu Kỳ cũng mất hứng, anh cúi đầu hôn Lộ Dương một cái buông chân cậu ra, vỗ vỗ: “Đi tắm.”
“Ừm.” Lộ Dương đứng dậy, vốn định kéo chăn che mình một chút, nhưng nghĩ hai người chỗ nào chưa xem qua liền thoải mái khỏa thân xuống giường.
Sau khi cậu rời giường Trâu Kỳ cũng đứng lên theo sau vào nhà tắm, trước khi đi nhìn thoáng qua Mã Đại Cáp vẫn đang trùm chăn không nhúc nhích, tiếp đó cũng không quay đầu lại đi tắm, để nó tiếp tục ngây ngốc ở đó.
Hai người đều đi tắm, Mã Đại Cáp trong chăn không nghe thấy tiếng động lại không dám tự tiện kéo chăn xuống, thế là cứ ngơ ngác đội chăn ngồi xổm ở bên giường.
Đại khái qua mười phút, Mã Đại Cáp bắt đầu có chút mệt mỏi, cảm thấy trò này chơi không vui, mặt chó của nó có chút ủ rũ.
“Mã Đại Cáp còn đang trùm chăn, anh định để nó ngồi vậy cả đêm thật à?” Lộ Dương ngồi trong bồn tắm, quay lưng về phía Trâu Kỳ để anh chà lưng cho.
“Làm sai thì phải chịu phạt.” Trâu Kỳ vừa nói vừa cầm bông tắm thêm một chút xà phòng giúp Lộ Dương chà lưng.
Lộ Dương mặc dù nhìn không cường tráng, thế nhưng tỉ lệ cơ thể rất khá, đường cong phần lưng vô cùng xinh đẹp, bởi vì cậu lấy khủy tay chống mép bồn nên làm cho phần xương bả vai sau lưng nhô lên.
Trâu Kỳ có phần yêu thích không muốn rời tay, ở phía trên lưu luyến vuốt ve.
“Ha ha.” Lộ Dương cười sản khoái, lại nói Mã Đại Cáp căn bản không phạm sai lầm, là cậu tính sai mới đúng.
Lộ Dương thả người ghé vào bên mép bồn, “Phải rồi sư huynh, anh vẫn chưa nói cho em biết anh có thích quà sinh nhật em tặng hay không đó.”
Tay Trâu Kỳ dừng một chút, không trả lời.
“Không thích sao?” Lộ Dương không có nghe được đáp án từ anh, nghiêng đầu lại, mới vừa xoay qua liền bị Trâu Kỳ cúi người nhẹ nhàng hôn lấy.
Môi Trâu Kỳ đặt trên môi cậu hôn vô cùng dịu dàng, thấp giọng nói: “Rất thích.”
Vô cùng thích.
Lộ Dương tủm tỉm cười ngẩng đầu lên, một tay câu cổ Trâu Kỳ, hôn anh một cái, “Sinh nhật vui vẻ, sư huynh.”
Mã Đại Cáp kiên định ngồi xổm gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng còn bị Trâu Kỳ đuổi ra khỏi phòng ngủ, lệnh cưỡng chế nó nửa tháng không được bước lên lầu hai nửa bước.
Mã Đại Cáp đối lệnh này bày tỏ không phục, ôm cửa phòng ngủ sống chết không chịu di chuyển.
Tội nghiệp thằng bé vẫn không hiểu mình làm gì sai! Chỉ là nhân lúc lão đại không có ở đây chui vào phòng ngủ mà thôi, tại sao lại bị phạt, còn nói lý lẽ không a?!!
“Uông ~!!! Ngao!!!!” Mã Đại Cáp cào cào cánh cửa, cầu cứu Lộ Dương nằm trên giường lớn, hy vọng ‘bạn mới’ giúp nó một phen.
Nhưng Lộ Dương chỉ phất tay một cái, tỏ ý mình cũng bất lực.
Trâu Kỳ dùng chân đẩy Mã Đại Cáp cuộn thành một cục trên sàn ra ngoài, không đếm xỉa đến ánh mắt giả bộ đáng thương của nó, ra lệnh: “Xuống lầu, còn ồn nữa đưa mày đến chỗ Hồng Uý.” Liền đóng cửa lại.
“Uông!!!” Mã Đại Cáp nằm trước cửa, tại sao tại sao tại sao?!! Mã Đại Cáp vĩnh viễn cũng không biết nó rốt cuộc làm sai chuyện gì.
Lộ Dương ôm gối nhìn Trâu Kỳ đi tới, “Mã Đại Cáp vô tội mà.”
“Em muốn xuống dưới cùng nó luôn không?” Trâu Kỳ liếc mắt nhìn cậu, cầm laptop vừa mới mang lên khởi động, đặt di động trên bàn máy tính, điều chỉnh cạnh bàn một chút rồi chuyển nó qua trước mặt Lộ Dương.
Bây giờ hãy còn sớm, cả hai đều chưa buồn ngủ, dự định lên game xem sao.
“Không cần đâu, em chơi cùng anh được rồi.” Lộ Dương nói rồi kê gối vào thắt lưng dựa vào, chuẩn bị vọc máy vi tính.
Trâu Kỳ nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, đi tới bên kia giường xốc chăn lên ngồi vào, làm chỗ dựa cho cậu.
Lộ Dương mở trò chơi, tài khoản Trâu Kỳ đã điền sẵn bên trên cậu cũng lười đổi, trực tiếp điền mật mã đợi game đăng nhập.
Mấy ngày này bận rộn luyện đàn hầu như chẳng có thời gian chơi game, sau khi tiến vào trò chơi xong tay Lộ Dương có chút ngứa ngáy, liền nói: “Chúng ta đi đấu trường đi?”
Trâu Kỳ không có ý kiến, để cậu tự quyết định.
Đến đấu trường, Lộ Dương hỏi anh, “Một lát nữa em đánh thua thì làm sao?”
“Không có gì.” Trâu Kỳ không để ý chút nào trả lời, “Về sau anh thắng lại.”
“Được.” Lộ Dương cười hì hì, tùy tiện chọn một cái, phân phối ngẫu nhiên đến một chiến đài.
[Lân cận] [Bá Đạo Một Con Rồng]: Đại thần...!chào...!anh...
Lộ Dương nhớ rõ ID này, bình thường vẫn luôn lên kênh Thế giới nói chuyện phiếm, xếp hạng trên bảng PK cũng xem như tương đối cao, bản thân cậu không phải là đối thủ của người này.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Chào cậu.
[Lân cận] [Bá Đạo Một Con Rồng]: Bỗng nhiên được đại thần trả lời!! Khiến cả người tôi chấn động! Đến đây đi đại thần! Làm tôi run rẩy dưới thần kỹ của ngài!!!!!
[Lân cận] [Quân Lâm]:...
Lộ Dương bị người này chọc cười khanh khách, cả hai ôm quyền hành lễ xong liền bắt đầu luận bàn.
Trong đấu trường chia thành luận bàn thông thường và luận võ quyết đấu, lúc này Lộ Dương chính là luận bàn thông thường, nếu lỡ thua cũng sẽ không rơi kinh nghiệm và tuột cấp, nhưng sẽ mất điểm danh vọng.
Bản thân Lộ Dương chơi Minh Tà, thao tác acc Trâu Kỳ xem như thuận lợi, nhưng về kỹ thuật thao tác không thể nghi ngờ là vẫn kém một khoảng lớn.
Mới đầu còn có thể ngăn chặn thế tiến công của Bá Đạo Một Con Rồng, nhưng cả hai giao thủ càng về sau cũng có chút lực bất tòng tâm.
“Chú ý dùng khinh công né tránh.” Trâu Kỳ ở bên cạnh xem cuộc chiến một hồi, lên tiếng nhắc nhở cậu: “Giản khoảng cách, Cái Bang là cao thủ cận chiến, em đánh xáp lá cà cậu ta như vậy không có lợi.”
Lộ Dương nghe vậy gật đầu, thao tác khinh công nhảy mấy cái kéo ra khoảng cách với Bá Đạo Một Con Rồng, lui về mép đài tỉ thí.
Hai người bọn họ luận bàn đưa tới không ít người vây xem, mọi người vốn muốn xem đại thần ngược người, ai ngờ lại thấy đại thần bị người ngược, nhất thời nổ tung.
[Lân cận] [Người Không Bằng Chó]: Đệch! Tôi không nhìn lầm chứ? Đại thần bị đánh lùi?
[Lân cận] [Minh Tà Tiểu Hà]: Tôi chắc chắn cũng thấy giống anh, nam thần bị áp chế?!!
[Lân cận] [Lão Nãi Ba L Bôn]: Mù mắt chó ông rồi, không lẽ tay đại thần bị thương?
[Lân cận] [Danh Dương Tứ Hải]: Không không không, tôi ngược lại cảm thấy thao tác này không giống đại thần.
Thủ pháp PK của đại thần sắc bén hung tàn, nhưng lần này lại như năng lực không đủ.
[Lân cận] [Lão Nãi Ba L Bôn]: Nghe chú nói thật đúng là vậy.
Lộ Dương sau khi lùi về mép sàn, Bá Đạo Một Con Rồng cũng không thừa thắng xông lên, mà từ đỉnh đầu xoát ra một hàng chữ.
[Lân cận] [Bá Đạo Một Con Rồng]: Cậu không phải đại thần thật, có phải là phu nhân đại thần không?
“...” Đoán cũng chuẩn quá rồi, mồ hôi Lộ Dương tuôn ra như tắm.
Sau khi Bá Đạo Một Con Rồng dò hỏi xong, người vây xem đều bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là đại thần phu nhân, thảo nào thủ pháp thao tác khác biệt.
“Đưa anh.” Trâu Kỳ nói, Lộ Dương nghe vậy đang định tránh ra nhường chỗ cho anh, còn chưa kịp nhích người tay Trâu Kỳ đã từ sau lưng xuyên qua, che trên con chuột, tư thế như vậy cơ hồ ôm cả người Lộ Dương vào lòng.
Lộ Dương rụt tay đặt trên con chuột và bàn phím về, đem quyền điều khiển giao cho Trâu Kỳ, chợt nghe Trâu Kỳ ghé sát vào lỗ tai cậu thì thầm, “Nhìn kỹ.”
Nói đoạn, tay trái anh đặt trên phím di chuyển ấn mấy cái, dưới sự điều khiển của anh Quân Lâm trong giao diện trò chơi bỗng nhiên cúi người dùng lực mũi chân, như tên rời cung lao về phía Bá Đạo Một Con Rồng, lúc sắp đụng phải đối phương chợt ngừng lại.
Tốc độ của anh quá nhanh, Bá Đạo Một Con Rồng chỉ kịp đảo gậy đón đỡ phía trước, giương gậy công kích, cùng lúc đó đao nhọn trong tay Quân Lâm chuyển góc độ, cắt ngang trên cây gậy cậu ta.
Lộ Dương nhìn tay trái Trâu thoăn thoắt thao tác phím di chuyển, cơ hồ là trong lúc vũ khí hai bên chạm nhau, đao trong tay Quân Lâm biến thành một cái móc câu ngăn lại vũ khí Bá Đạo Một Con Rồng, đồng thời nhấc chân đạp một cước, đá người bay ra ngoài.
Dù biết trước Trâu Kỳ rất lợi hại, nhưng ngồi chung một chỗ chơi game vẫn là lần đầu tiên.
Lộ Dương thật sự bị kinh sợ, mắt không dời nhìn chằm chằm động tác của anh.
Ngón tay Trâu Kỳ lướt trên phím rất nhanh, nhanh đến nỗi dù cho Lộ Dương không nhìn màn hình chỉ chú tâm vào bàn tay ấy cũng không cách nào thấy rõ toàn bộ thao tác của anh.
Thực sự là quá nhanh, ngón tay anh gần như sinh ra hư ảnh vậy.
Thảo nào cậu chẳng bao giờ đánh bại được anh, đơn giản là đang làm trò hề.
Lộ Dương trong lòng nghĩ đến, tầm mắt trở lại trong giao diện game, chỉ ngắn ngủi vài giây, thế cục trên đài liền đảo ngược.
Nguyên bản Quân Lâm bị bức lui, dưới thao tác của Trâu Kỳ từng bước áp sát, không hề cho Bá Đạo Một Con Rồng có cơ hội trở tay.
Sau khi Bá Đạo Một Con Rồng nhận thua, cả hai một lần nữa ôm quyền hành lễ.
[Lân cận] [Bá Đạo Một Con Rồng]: Hắc hắc, cảm ơn đại thần chỉ giáo cũng cảm ơn đại thần phu nhân bồi luyện, trận này đánh rất sảng khoái!
Vốn quần chúng vây xem còn đang tự hỏi vì sao lối đánh thoáng cái lại thay đổi, sau khi nghe lời cậu ta trong nháy mắt mới vỡ lẻ: Nguyên lai là vợ chồng cùng chơi!! Vậy chẳng phải đây là chạy đến trong hiện thực?!! Nhất thời kênh Lân cận tràn ngập lời bình ‘tú ân tú ái’ các loại.
Lộ Dương xuống đài thách đấu, nói với Trâu Kỳ, “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Tuỳ em.” Trâu Kỳ đáp, tựa vào đầu giường, một tay đặt ngang eo Lộ Dương.
“Vậy em mang anh trở về đại bản doanh.”
“Hửm?”
“Là về bang phái đó!” Lộ Dương nói rồi triệu hồi ra hỏa phượng.
Trâu Kỳ nghe vậy cười nhẹ một tiếng, “Được.”
“Mang anh về ra...” Lộ Dương đang nói bỗng đứt đoạn, bất ngờ mắng một câu, “Đệch!!”
“Sao vậy?” Trâu Kỳ dựa sát lại nhìn màn hình, đúng lúc thấy thông báo của hệ thống.
[Hệ thống thông báo]: Nhất thiên hỉ kết thiên niên lữ, bách tuế bất di bán thốn tâm.
Chúc mừng [Sách Mã Trường Ca] và [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu] kết làm phu thê, vĩnh kết đồng tâm, ân ái không dời!.