Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao


Kết cục của Lộ Dê vì phản kháng chính là bị Trâu Kỳ hấp kho các loại mỗi thứ một lần, mặc dù không làm đến bước cuối cùng nhưng giữa hai đùi lại bị ma sát đến nóng rát, dự là không thể đi dạo loanh quanh trừ phi muốn mông nở hoa.
Sau khi sửa đổi hành trình cả hai nhất trí đi hồ nước chợi.

Ngân hồ Vân Sơn là một trong các điểm tham quan nổi tiếng, vừa khéo lại nằm gần Nhất Tuyến Thiên, từ trên núi xuống hai người thuận tiện mua vé đi Ngân hồ luôn.
Bốn ngày thấm thoát trôi qua, tất cả điểm du lịch gần đó cả hai đều đến chơi một lần, xế chiều hôm đó trở về tạm biệt La Thiếu Hằng liền kết thúc kỳ nghỉ.
Nói thật trải qua những ngày thư thái này Lộ Dương có hơi tiếc nuối không muốn về, cũng may nơi này không xa lúc nào cũng có thể đến.
Trên đường về, Lộ Dương ngồi trong xe chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi, cả kỳ nghỉ Trâu Kỳ giống như đi hưởng tuần trăng mật, không ngừng thay đổi phương pháp chơi đùa cậu như thể đã nghẹn tám trăm năm không bằng, vì vậy Lộ Dương thầm quyết định tự cấm dục ba tháng không thì hư thận chứ chẳng đùa.
Thời điểm sắp tiến vào khu nội thành điện thoại Lộ Dương để bên cạnh vang lên, cậu giật mình mở mắt ngáp một cái rồi cầm lên xem thì thấy gọi đến là Triệu Bằng, “Alo, lão Đại.”
“Dương Dương chú đang ở đâu?” Triệu Bằng hỏi.
“Đang ở...” Lộ Dương nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, “Đang trên đường từ ngoại ô về nhà, sao vậy? Định hẹn tôi đi ăn cơm à?”
“Anh nói chú một chuyện, chú phải bình tĩnh đấy.” Giọng Triệu Bằng cực kỳ nghiêm túc.
Lộ Dương nghe vậy vội ngồi thẳng dậy, “Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy?”
“Thông tin của chú và Tần Chiêu bị người công khai, mọi thông tin cá nhân và hình ảnh đều bị đăng trên diễn đàn!”
Lộ Dương ngẩn người cho rằng bản thân nghe lầm, “Anh nói gì? Công khai là sao? Không đúng, sao thông tin cá nhân của tôi và Chiêu Chiêu lại bị công khai?”
Trâu Kỳ bên cạnh vừa nghe cậu nói liền lập tức nhìn qua.
“Anh cũng chỉ mới nhận được tin, tình hình cụ thể thế nào không rõ lắm.

Tuy bài post kia đã bị xoá nhưng bây giờ trong diễn đàn Đế Thích ai cũng bàn tán chuyện này.

Mặc dù hình hai đứa đều qua xử lý làm mờ nhưng mọi thông tin đều bị lộ, bao gồm cả tên trường đang học.” Triệu Bằng nói, giọng điệu oán hận không thôi, “Hiện tại toàn bộ diễn đàn đều xì xào chuyện chú và Tần Chiêu là gay chơi nhân yêu, mẹ kiếp, không biết thằng con nào giở trò này!”
“Không thể nào?” Lộ Dương nghe mà hai đầu chân mày nhăn tít lại, đột nhiên nghĩ đến Tần Chiêu, vội hỏi: “Vậy Chiêu Chiêu, cậu ấy biết chưa?”
“Không thấy cậu ta nói gì, nhưng anh nghĩ Tần Chiêu đã biết.


Lúc đó Sách Mã Trường Ca đang trong trò chơi, nghe nói còn ồn ào đấu mấy trận với người ta.”
Lộ Dương nghe mà lòng dấy lên dự cảm xấu, qua loa nói với Triệu Bằng vài câu thì ngắt máy, mở danh bạ tìm số của Tần Chiêu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trâu Kỳ thấy vậy hỏi.
“Lão đại nói có kẻ tiết lộ thông tin cá nhân của em và Chiêu Chiêu.” Lộ Dương tìm được số Tần Chiêu liền gọi ngay.
Trâu Kỳ nhìn cậu, “Đầu đuôi thế nào?”
“Vẫn chưa rõ.” Lộ Dương lắc đầu, nghe đầu dây bên kia cứ “Đô — đô —” không ngừng mà Tần Chiêu lại chẳng nghe máy khiến cậu có chút sốt ruột, sau khi cúp máy lại gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không có người nhận.
Lộ Dương nắm di động, nói với Trâu Kỳ, “Chúng ta qua nhà Chiêu Chiêu đi, em lo cậu ấy có chuyện.”
Trâu Kỳ gật đầu, tăng tốc xe vừa nói, “Trước lên diễn đàn xem thế nào đi.”
Lộ Dương “Ừm” một tiếng mở trình duyệt vào diễn đàn Đế Thích, quả nhiên vừa lên liền thấy các bài post ở trang đầu đều liên quan đến cậu và Tần Chiêu.
[Sốc] Ôi mẹ ơi! Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu thật sự là nam?!
[Thất vọng] Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu và Nhất Lộ Du Dương đều học đại học C, đường đường là một trường hạng top thế mà lại có thứ bại hoại như vậy!
[Tám] Lên trễ không kịp thấy ảnh chụp, ai có lưu thì chia sẻ với!!
[Thất vọng] Đối với thế giới đầy nhân yêu này đã sớm mất hi vọng, đáng tiếc Quân Lâm lại bị một tên nhân yêu bắt lấy!
[Ghê tởm] Đồ đồng tính ghê tởm! Tai họa của xã hội!
[818] Nhắc đến chuyện này không thể không nói đến chuyện giữa Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu và Nguyệt Hải Thương Lan.
*818: Gần âm “Bác nhất bác”, bác = lột = xé, tức là lật tẩy cái gì.
[Đau lòng] Theo đuổi một năm không ngờ Quân Lâm đại thần lại là gay! Tuyệt vọng!
Lộ Dương mở một số bài post, phần lớn đều bàn tán chuyện Tần Chiêu và cậu, bên trong còn có ảnh chụp màn hình phần thông tin bị tiết lộ.

Phần thông tin trong tài liệu không quá chi tiết, chỉ nói cậu và Tần Chiêu học chung một trường, cả hai trong game chơi nhân yêu để lừa gạt trang bị các loại, hơn nữa còn nói ngoài đời hai người họ là lũ đồng tính ghê tởm, đồng thời chuyện giữa Tần Chiêu cùng Nguyệt Hải Thương Lan cũng bị đào lên lại.
Lộ Dương cau mày tiếp tục kéo xuống, thấy một bài viết đăng hình của cậu, bức ảnh được chụp trong thư viện trường, gương mặt đã qua xử lý làm mờ, ngoài ra còn có bảng thông tin đăng ký trò chơi của cậu và Tần Chiêu.
Vốn trong game chơi nhân yêu là chuyện đâu đâu cũng có, mọi người dù biết cũng không nói gì, nhưng từ ảnh chụp màn hình có thể thấy kẻ sau màn kia đang cố gắng bôi đen họ, lập luận đến thấu tình đạt lý lấy được sự đồng tình của không ít người, kéo theo một đám bài viết mắng chửi đồng tính luyến ái và nhân yêu các loại.
Mở vài bài post sau Lộ Dương cũng không tâm tình xem tiếp, dù sao đăng tới đăng lui cũng chỉ nhiêu đó câu.
“Thế nào?” Trâu Kỳ hỏi vì đang lái xe nên không tiện nhìn diễn đàn.

Lộ Dương cất di động, “Đúng là bị bạo, ảnh chụp thông tin đều có, bài gốc đã bị xoá, hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể là gì.” Bây giờ điều cậu lo lắng chính là Tần Chiêu, lần trước Tần Chiêu nói muốn ngả bài với Sách Mã Trường Ca, còn chưa biết kết quả ra sao lại đụng phải chuyện này, phỏng chừng là không mấy lạc quan.
Nghĩ tới đây Lộ Dương lại gọi điện cho Tần Chiêu lần nữa, may mắn có người nhận máy, vừa kết nối Lộ Dương liền vội vàng hỏi, “Chiêu Chiêu, cậu đang ở đâu? Ở nhà sao?”
Đầu dây bên kia không trả lời chỉ có tiếng tiếng hít thở nhẹ nhàng.
“Nếu ở nhà thì gõ lên bàn một cái, tớ lập tức qua ngay.” Lộ Dương nhẹ giọng nói.
Vừa nói xong bên kia truyền tới một tiếng gõ nhẹ, Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, “Đừng cúp máy, tớ đến ngay.”  tiếp theo chợt nghe Tần Chiêu gõ hai cái lên mặt bàn ý bảo không cần đến.
“Lão đại đã kể tớ chuyện diễn đàn, cậu cũng biết phải không?” Lộ Dương hỏi.
“Cạch.”
“Đừng lo, bạo thì bạo, chúng ta cũng không làm chuyện gì không dám nhìn mặt người khác, đợi tớ đến rồi nói.

Nếu...” Lộ Dương thoáng ngập ngừng, “Nếu Sách Mã Trường Ca hỏi, cậu không cần sợ cứ trực tiếp nói cậu ta biết.”
Lần này tiếng gõ có phần lưỡng lự, sau đó cuộc gọi bị cắt đứt.
Lộ Dương cất đi động chỉ có thể thầm hy vọng Sách Mã Trường Ca sau khi nhìn thấy mấy bài post đó đừng không đầu óc mà làm loạn thêm.
“Em lấy di động của anh tìm số của A Cảnh.” Trâu Kỳ thấy cậu cúp máy liền nói.
Lộ Dương giúp Trâu Kỳ gọi điện cho Quan Cảnh Luật, sau đó lấy tai nghe bluetooth đeo vào tai cho anh.
Trâu Kỳ qua điện thoại tóm sự việc với Quan Cảnh Luật nhờ hắn giúp đỡ điều tra, sau khi cúp máy thì nói với Lộ Dương: “A Cảnh có quen biết với công ty game bên đó, có cậu ta giúp việc điều tra sẽ nhanh hơn.”
Lộ Dương gật đầu, mở tin nhắn bang phái ra xem phát hiện trong bang cũng đang thảo luận chuyện về mình cùng Tần Chiêu, nhưng khác với thái độ giễu cợt chửi rủa ở diễn đàn phần lớn người trong bang đều bảo vệ họ.
Sau khi từ thành viên trong bang tìm được QQ của Sách Mã Trường Ca, Lộ Dương lập tức gửi một tin nhắn thế nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời.
Xe đã chạy đến dưới lầu nhà Tần Chiêu, Lộ Dương tháo dây an toàn nói Trâu Kỳ để mình xuống ở đoạn đường phía trước liền xuống xe, mới đi được hai ba bước thì quay lại từ trong giỏ lấy chìa khoá dự phòng nhà Tần Chiêu.
Trâu Kỳ nắm tay Lộ Dương trấn an, “Đừng lo, anh sẽ xử lí chuyện này.”
Lộ Dương gật đầu, vẫy tay với anh rồi chạy về phía tiểu khu.

Trâu Kỳ nhìn bóng cậu khuất hẳng rồi mới lái xe rời đi.

Đến cửa nhà Tần Chiêu Lộ Dương đầu tiên là ấn chuông nhưng sau đó không kịp chờ đợi mà lấy chìa khoá dự phòng ra mở của.

Trong phòng khách không có ai, Lộ Dương  vừa gọi tên Tần Chiêu vừa đi tới phòng sách, mới vừa tới cửa chợt nghe tiếng nói chuyện từ phòng sách truyền tới.

Cậu đẩy cánh cửa khép hờ bước vào thì thấy cậu bạn đang ngồi xổm trên ghế dựa, Tần Chiêu nghe tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
Phòng sách nhà Tần Chiêu rất rộng, cả hai đứng cách nhau một khoảng, Lộ Dương thấy trên mặt Tần Chiêu không có biểu cảm gì mà lòng chợt căng thẳng, gọi một tiếng Chiêu Chiêu rồi bước nhanh qua.
Tần Chiêu thấy Lộ Dương đến thì mỉm cười dùng thủ ngữ, “Cậu đến rồi à.”
Lộ Dương muốn đưa tay xoa đầu Tần Chiêu nói với cậu không muốn cười thì đừng cười, nhưng tay vươn ra một nửa lại đột nhiên nghe một giọng nam từ loa phát ra, “Tại sao em không nói lời nào?”
Lộ Dương thoáng kinh ngạc, nhìn màn hình máy tính thấy bên trên đang mở YY với Sách Mã Trường Ca còn là dùng chat voice.

Lộ Dương theo bản năng nhìn về phía Tần Chiêu, nhưng vì Tần Chiêu nghiêng đầu nên trông không rõ biểu tình, lúc này giọng nam vẫn liên tục vang lên, tiếng trước so tiếng sau càng nóng nảy.
“Trên diễn đàn viết đều là thật sao? Người tên Tần Chiêu kia là em sao?”
“Em thật là nam ư? Em là nhân yêu? Vì sao em lại gạt tôi?”
“Tôi không quan tâm bọn họ nói gì, tôi chỉ muốn nghe chính miệng em nói.”
“Tại sao em không nói lời nào, Tiêu Dao em nói chuyện a!!!”
Lộ Dương có chút thất thần khi biết Tần Chiêu mở chat voice nên mới không phản ứng lời Sách Mã Trường Ca nói, chờ cậu lấy lại phản ứng đã thấy tay Tần Chiêu đặt trên mặt bàn gắt gao nắm chặt, vội cầm mic nói, “Nói đến nghiện hả!!! Đừng có ồn nữa!”
“...” Sách Mã Trường Ca bên kia im lặng vài giây, sau khi mở miệng lần nữa thanh âm đã có chút khó tin, “...!Tiêu Dao?”
“Tôi là Nhất Lộ Du Dương.”
“Dương Dương...”Giọng điệu Sách Mã Trường Ca không giấu được bất ngờ, có lẽ là không ngờ người nói là Lộ Dương, “Sao lại là cậu?”
“Đừng có gọi tôi kiểu đấy, ông đây với cậu chưa đến độ thân thiết vậy đâu!”
“Cậu cũng là nam? Vậy Tiêu Dao...!cũng là nam sao?” Sách Mã Trường Ca không dư sức so đo với Lộ Dương mà đặt trọng tâm vào giới tính cả hai.
Lộ Dương đưa tay nắm lấy tay Tần Chiêu, hít một hơi thật sâu dằn xuống ý nghĩ đánh tên Sách Mã Trường Ca này một trận, đáp, “Tôi hỏi cậu, chuyện Tiêu Dao là nam có phải cậu ấy đã nói với cậu không?”
“Tôi...”
“Có hay không?!” Lộ Dương gằn giọng.
“...Có.” Âm thanh Sách Mã Trường Ca hơi rầu rỉ, “Nhưng tôi tưởng rằng em ấy chỉ nói giỡn, tôi...”
“Ai rảnh giỡn với cậu? Từ lúc bắt đầu chính là cậu bám lấy Tiêu Dao không tha, nếu cậu ấy đã nói với cậu nhưng do cậu không tin, hiện tại lại bày ra bộ dáng như người bị hại cho ai nhìn?” Giọng Lộ Dương câu trước so với câu sau càng gay gắt, “Còn nữa, bây giờ cậu có biết bản thân đang làm gì không? Cậu...”
“Tôi chỉ muốn buộc Tiêu Dao nói chuyện thôi, tôi sẽ không làm gì em ấy.” Sách Mã Trường Ca giải thích.
Buộc Tần Chiêu nói chuyện? Lộ Dương cảm nhận được sự run rẩy từ Tần Chiêu, nhịn không được nắm chặt tay cậu bạn hơn.

Nói chuyện? Nếu là người khác việc này rất đơn giản, nhưng với Tần Chiêu mà nói là không thể nào.

Lộ Dương không chút nghi ngờ nếu như Sách Mã Trường Ca ở chỗ này, bản thân cậu nhất định sẽ bay qua đánh gã một trận nhớ đời.
“Nếu Tiêu Dao không có ý định gạt tôi thì tại sao không nói lời nào, chỉ cần em ấy nói tôi sẽ tin.

Nhưng đến giờ phút này Tiêu Dao vẫn không lên tiếng, tôi...” Giọng Sách Mã Trường Ca tiếp tục vang lên, bên trong pha lẫn chút phiền não cùng lúng túng, “Tôi tưởng em ấy đang nói đùa.

Nếu em ấy không phải con trai vì sao không dám lên tiếng, chỉ cần một câu...”
“CÂM MIỆNG!!!” Lộ Dương lạnh giọng quát, “Nam thì sao mà nữ thì thế nào? Không phải cậu nói thích Tiêu Dao sao?”
“Nhưng Tiêu Dao là nam!” Sách Mã Trường Ca vội vàng nói, “Tôi không phải đồng tính làm sao tiếp nhận nổi, tôi cũng không phải biến thái...”
Tần Chiêu nghe xong sắc mặt lập tức trắng bệch, Lộ Dương oán hận mắng một câu nhanh chóng ngắt mic ném sang bên cạnh, vỗ vai Tần Chiêu thấp giọng nói: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, thích một người dù là giới tình gì cũng không phải biến thái.

Nếu cậu ta không tin đó cũng không phải lỗi của cậu, chuyện này...”
— Dương Dương
Tần Chiêu đột nhiên dùng thủ ngữ ý bảo Lộ Dương dừng lại.

Xác thật trước đây Tần Chiêu từng thừa nhận bản thân là nam với Sách Mã Trường Ca bởi không muốn giẫm lên vết xe đổ, nhưng không ngờ đối phương không tin trái lại còn yêu cầu chat voice.
Rõ ràng là một việc rất đơn giản thế mà hết lần này tới lần khác Tần Chiêu lại không làm được.
Tần Chiêu cũng từng nghĩ nói chuyện qua video, nào ngờ khi bản thân còn đang đắn đo mọi chuyện đã bị người khác vạch trần.
Tần Chiêu nhìn Lộ Dương lắc đầu một cái, gõ một dòng chữ vào khung chat rồi gửi đi.
Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu
Tôi là Tần Chiêu, là nam, chúng ta dừng lại ở đây đi, đừng liên lạc nữa.
Gửi xong cũng không đợi Sách Mã Trường Ca trả lời, đóng cửa sổ, logout.
Lộ Dương giơ tay xoa đầu Tần Chiêu, khẽ gọi tên cậu.
Tần Chiêu chỉ cười, hốc mắt có chút hoen đỏ dùng tay ra dấu.
Lộ Dương hiểu ý Tần Chiêu, cậu hỏi — tại sao cái gì tớ cũng không nói được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận