Ngày mai 23h post chương mới ^^
Xe dừng tại bãi đỗ ngoài trời của tiểu khu, nhìn Trâu Kỳ lấy một đống quà khỏi cốp xe Lộ Dương không khỏi giật mình, “Anh mua khi nào thế?”
“Trước khi tới.” Trâu Kỳ khoá cửa xe, sóng vai đi cùng cậu.
“Sao em không biết gì hết.” Lộ Dương nói, phụ cầm hai cái hộp trong tay anh.
“Dù sao cũng không phải tặng em.” Trâu Kỳ cười cùng cậu vào trong sân.
Ba Lộ và mẹ Lộ đã làm xong cơm tối đang chờ hai người trở về, thấy Trâu Kỳ mang túi lớn túi nhỏ đến không khỏi càm ràm một trận.
Lần thứ hai bước vào nhà Lộ Dương tâm trạng Trâu Kỳ đã khác trước, khi đó anh và Lộ Dương còn chưa quen nhau mà lần này cả hai đã có ý định ngã bài với ba mẹ.
Nhìn nụ cười nhiệt tình của ba mẹ Lộ Trâu Kỳ thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy con người mình khốn nạn vô cùng.
Từ sau lần trở về từ A thị, mỗi lần Trương Vấn Dự đi khảo sát tiến độ công trường Trâu Kỳ đều gửi vài thứ để Trương Vấn Dự biếu ba mẹ Lộ Dương.
Mẹ Lộ thường thường cũng gửi ít thứ cho anh và Lộ Dương, cứ thường xuyên qua lại như thế thành thử thân thiết không ít, bây giờ ngồi quây quần cùng nhau ăn cơm, người không biết nhìn vào còn tưởng là một nhà bốn người đây.
“Nào nào nào, Trâu Kỳ ăn nhiều vào nhé!” Mẹ Lộ không ngừng đôn đốc Trâu Kỳ dùng bữa, Lộ Dương trông bà như vậy chẳng khác nào Trâu Kỳ là đứa con ruột nhiều năm thất lạc của bà.
“Dương Dương nghĩ gì vậy con?” Ba Lộ thấy cậu thất thần bèn gọi, “Đừng mãi lo nhìn đồ ăn, ăn đi.”
“A dạ, ba mẹ cũng ăn đi ạ.” Lộ Dương hất bay mớ suy nghĩ bồng bông trong đầu gắp đồ ăn cho ba mẹ, vừa rút đũa về thì thấy Trâu Kỳ gắp một miếng thịt bỏ vào chén cậu.
Lộ Dương chột dạ quay qua nhìn cha mẹ, nhưng hai người họ lại cười tít mắt, mẹ còn khen: “Tình cảm hai đứa tốt thật đấy!”
“Vừa nhìn Trâu Kỳ là biết thuộc kiểu người biết quan tâm người khác rồi!” Ba Lộ cười nói, “Dương Dương của chúng ta được làm việc cho một ông chủ như vậy đúng là may mắn, sau này con cũng đừng khách sáo cứ thường xuyên cùng Dương Dương về đây chơi, ha.”
“Vâng.” Trâu Kỳ đáp.
Haizz, hy vọng lúc chuyện vỡ lở bọn họ còn có thể hài hoà ăn cơm thế này, hôm nay xem ba thi đấu hình như thân thủ lại sắc bén hơn trước, nếu có đánh...!aizz, cảnh tượng đẹp đến không dám nhìn luôn.
Lộ Dương yên lặng thắp một ngọn nến cho mình lẫn Trâu Kỳ.
“Phải rồi.” Bỗng, mẹ Lộ buông đũa nhìn Trâu Kỳ nói, “Chị Trương cùng tập nhảy trong sân chung với dì có đứa con gái mới tốt nghiệp ở nước ngoài về nước tìm việc, lớn lên rất ưa nhìn, A Kỳ vẫn chưa có bạn gái mà phải không?”
“Khụ — —” Lộ Dương đang ăn uống vui vẻ nghe xong ho sặc sụa, vội buông đũa nghiêng đầu che miệng lại.
“Sao vậy? Ăn nhanh thế làm gì?” Mẹ Lộ rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu.
“Đói quá mà mẹ, mẹ kể tiếp đi.” Lộ Dương lau miệng, lén nhìn Trâu Kỳ thì thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh giống như bị hỏi không phải là anh vậy.
“Con bé đó dì gặp một lần rồi, lễ phép lắm.” Mẹ Lộ nói tiếp, “Nếu A Kỳ vẫn chưa có bạn gái, chi bằng dì sắp xếp cho hai đứa gặp mặt?”
“Cảm ơn dì, con có người yêu rồi ạ.” Trâu Kỳ đáp.
“Khụ!!!!” Lộ Dương lại bị sặc, suýt chút nữa phun cơm cả ra ngoài.
“Thằng bé này, hôm nay bị gì không biết?” Mẹ Lộ lại rút khăn giấy đưa cho cậu, “Mẹ giới thiệu đối tượng cho A Kỳ, con kích động làm gì, nếu muốn thì nói một tiếng mẹ tìm cho một đứa.”
“Đúng đấy, cũng nên tìm một người đi.” Ba Lộ nói.
“Đừng đừng đừng.” Lộ Dương xua tay, “Mẹ trăm triệu lần đừng dắt mối cho con, con sẽ tự tìm.”
“Cái thằng nhóc này.” Mẹ Lộ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi lại chuyển chủ đề về người Trâu Kỳ, “A Kỳ có người yêu rồi sao?”
“Dạ, có rồi.” Trâu Kỳ đáp.
Mặt mày tỉnh rụi nói, “Tính tình rất tốt, cũng rất hiếu thảo.”
“Vậy tốt quá rồi, (con bé) đã gặp mặt người lớn chưa?” Mẹ Lộ hỏi.
“Rồi ạ, ba mẹ đều vô cùng hài lòng.”
“Thế thì tốt quá.” Mẹ Lộ mỉm cười, quay qua nhìn Lộ Dương, “Dương Dương con cười gì vậy?”
“Dạ?” Lộ Dương nhịn cười nói, “Dạ không có gì.”
“Con đó, về sau có thể tìm được một người đối xử tốt với con là mẹ yêu tâm rồi.” Ba mẹ Lộ cùng đưa mắt nhìn nhau, ba Lộ gật đầu, hiển nhiên hai ông bà đều có cùng suy nghĩ.
“Ba mẹ cứ yêu tâm.” Lộ Dương đáp.
Không chỉ tốt với con mà còn rất hiếu thuận nữa.
Trong mắt Trâu Kỳ nhanh chóng loé lên ý cười.
Sau khi ăn cơm xong Lộ Dương chủ động dọn chén đũa, vốn Trâu Kỳ cũng định giúp một tay lại bị mẹ Lộ đuổi ra ngoài, nói nào có đạo lý để khách đến chơi làm việc, bảo ba Lộ mang anh ra phòng khách nói chuyện.
Lộ Dương không phải người thạo làm việc nhà, cậu nhiều lắm chỉ ở một bên giúp lau chén bát mà thôi.
“Dương Dương nè, con thấy bạn gái ông chủ con chưa?” Mẹ Lộ một bên rửa chén một bên hỏi.
“Ở đâu ra bạn gái chứ.” Lộ Dương thầm đáp.
“Con nói gì?”
“A.” Lộ Dương đáp, “Con nói con gặp rồi, tốt lắm mẹ, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.”
“Nói nhăng nói cuội.” Má Lộ buồn cười nhìn con trai, sau đó cảm thán, “Chị con đã lập gia đình rồi, bây giờ mẹ chỉ bận tâm mình con thôi.
Nhìn con xem lớn vậy rồi mà vẫn chưa quen bạn gái, cũng không biết con thích kiểu con gái nào.”
“Tất nhiên là giống mẹ rồi.” Lộ Dương dùng cùi chỏ huýt nhẹ vào tay mẹ Lộ, “Lớn lên xinh đẹp biết nấu ăn lại có thể khiêu vũ nữa.”
Mẹ Lộ bị đứa con chọc cười, “Được rồi, mẹ cũng không có ý hối con, nếu có đối tượng thích hợp nhớ dẫn về cho ba mẹ xem một chút, chúng ta không có yêu cầu gì, tính tình tốt là được.”
Giới tính cũng không quan tâm luôn sao?
Lộ Dương nhìn nụ cười trên môi mẹ im lặng nuốt lời này vào trong, ngẩng đầu nhìn Trâu Kỳ đang chơi cờ với ba bên ngoài, dự định chờ anh về liền tìm cơ hội thảo luận chuyện hai người.
Trâu Kỳ nói chuyện với ba Lộ chốc lát, nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm liền đứng dậy xin phép ra về.
Lần này anh đến sẽ ở đây vài ngày nên ba Lộ không giữ anh lại, chỉ bảo anh ngày mai lại đến dùng cơm.
“Dương Dương đi tiễn một đoạn đi.” Mẹ Lộ đẩy Lộ Dương đang ngồi ăn trái cây.
“A, dạ.” Lộ Dương đứng lên, “Để tôi tiễn anh.” nói rồi cùng Trâu Kỳ ra cửa.
Mẹ Lộ thấy bọn họ đi rồi ngồi xuống cạnh ba Lộ, “Xem ra Dương Dương ở công ty rất tốt.”
Ba Lộ nhấp một ngụm trà, “Bà yên tâm đi, nó cũng có phải còn nhỏ gì đâu.”
Mẹ Lộ cười cười đưa lưng về phía ba Lộ, “Đấm lưng cho tôi.”
Ba Lộ sớm đã quen bà nhà sai sử, không phản đối nhanh chóng đấm lưng bóp vai cho vợ.
“Ông nói khi nào thì Dương Dương mới tìm bạn gái, cũng già đầu rồi còn gì.” Mẹ Lộ nói.
“Bà lo xa làm gì, chẳng phải còn học nghiên cứu sinh gì đó sao, từ từ đi.”
“Ông nói cũng đúng.” Mẹ Lộ gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, “Ấy, quên dặn Dương Dương sẵn tiện đi đổ rác rồi, ông đem rác đi đổ đi.”
Ba Lộ không phàn nàn gì vào bếp cầm túi rác ra ngoài.
Lộ Dương cùng Trâu Kỳ ra khỏi cửa sau thì chậm rãi đi bộ vừa trò chuyện, lúc Lộ Dương nói ý định nói chuyện hai người cho ba mẹ Trâu Kỳ bỗng dừng bước, “Anh cùng em.”
“Thôi, anh đi với em chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.” Lộ Dương xua tay, “Anh đừng thấy ba ngày thường dễ gần, tư tưởng ông ấy bảo thủ lắm, không chừng cái chân lão gia tử còn chưa đánh gãy của anh sẽ bị ông đánh gãy mất.”
“Vậy thì đánh gãy đi.” Trâu Kỳ không để ý chút nào nói, “Nếu làm vậy có thể khiến chú bớt giận.”
“Anh rộng rãi thật đấy.” Lộ Dương nói.
“Đừng đánh em là được.” Trâu Kỳ đáp, “Không muốn mình em gánh chịu.”
Lộ Dương mỉm cười, “À mà lúc đó anh nói với lão gia tử thế nào, với tính cách của ông chắc chắn bị chọc tức.”
“Ừm.” Trâu Kỳ nói, “Nói thẳng.”
“Không vòng vo xíu nào luôn hả?” Lộ Dương tò mò hỏi.
“Tính cách lão gia tử lừa gạt là không được, cho nên vòng vo cũng vô dụng.”
Lộ Dương gật đầu, “Nói cũng phải, để em nghĩ cách.”
Trâu Kỳ nhìn dáng vẻ khổ não của Lộ Dương, đưa tay xoa đầu cậu, “Đừng cau mày.”
Lộ Dương nắm lấy tay anh, nói: “Em làm được mà, có một số việc đích thân làm thì tốt hơn, dù sao họ cũng là ba mẹ em, em hiểu họ hơn ai hết.”
“Ừm.” Trâu Kỳ cũng nắm lấy tay cậu lưu luyến mấy giây mới buông ra, cả hai cùng nhau đi về phía bãi đổ xe.
Ba Lộ đi đổ rác nhíu mày từ đằng sau nhìn bóng lưng hai người.
Ông vốn muốn đi nhanh rồi cùng Lộ Dương về, không ngờ lại thấy cảnh tưởng này, chẳng biết diễn tả ra sao nhưng nhìn hành động nắm tay của cả hai, mặc dù rất nhanh đã buông ra song vẫn cảm giác có điểm đáng ngờ.
Do dự vài giây, ông quyết định đi theo.
Lộ Dương lẫn Trâu Kỳ đều không biết động tác vừa rồi của mình đều rơi hết vào mắt ba Lộ, ung dung sóng vai đi đến bãi độ xe.
“Mai em dẫn anh đi chơi, thành phố này có vài nơi có cảnh rất đẹp.” Lộ Dương nói với Trâu Kỳ.
“Ừm, nhớ ngủ sớm.” Trâu Kỳ nói xong mở cửa xe ngồi vào.
“Bye bye ~” Lộ Dương vẫy tay, lùi về sau để anh quay đầu xe ra về.
Đợi xe Trâu Kỳ khuất hẳn Lộ Dương mới xoay người về nhà, mới vừa đi hai bước thì thấy ba Lộ đang đứng cách đây không xa, bước chân cậu khựng lại gọi, “Ba?”
“Trâu Kỳ về rồi à?” Ba Lộ dõi mắt về hướng xe rời đi.
Ngực Lộ Dương lộp bộp một chút không xác định ông đứng đấy từ lúc nào, gật đầu đi tới, “Về rồi, sao ba lại ra đây?”
Ba Lộ cười ha hả, “Ba ra đổ rác, đang tính về cùng con đây.”
Lộ Dương cúi đầu thấy trên tay ông xách túi rác thì nhanh nhẹn cầm thay, cùng ông về nhà, “Không phải thùng rác đặt bên kia sao?”
“Cứ lo tìm con nên quên mất, cũng chỉ đi nhiều hơn mấy bước coi như tản bộ được rồi.” Ba Lộ cười đáp, “Ba con mình về thôi.”
“Dạ.”
“Lần này định ở lại mấy ngày?” Ba Lộ hỏi, “Từ khi đi làm nghỉ hè cũng không về, mẹ ngày nào cũng nói nhớ con đấy.”
“Con định ở lại ba bốn ngày.” Lộ Dương trả lời.
“Vậy thì tốt, dẫn Trâu Kỳ đi chơi nhiều một chút, bình thường cũng nhờ cậu ta chiếu cố con, ba mẹ mới an tâm phần nào.” Ba Lộ căn dặn.
“Dạ.” Lộ Dương thấy ông không có gì khác thường khi nhắc đến Trâu Kỳ, đoán chừng ông chỉ vừa mới đến không nhìn thấy cảnh cậu và Trâu Kỳ nắm tay nhau mà thở phào trong bụng.
Buổi tối lúc ngủ, ba Lộ khều mẹ Lộ hỏi, “Bà nói xem tại sao Dương Dương còn chưa tìm bạn gái?”
“Chẳng phải ông bảo cứ từ từ sao?” Mẹ Lộ hỏi ngược lại.
“Kỳ thật nó cũng không còn nhỏ.” Trong đầu ba Lộ thoáng hiện lên hình ảnh nhìn thấy tối nay, luôn cảm giác có gì đó không đúng nhưng không giải thích được vì sao, “Bà nói có khi nào thằng bé...”
“Con nó thế nào?”
“Tôi cũng không biết nói sao nữa.”
“Ông đúng là dài dòng!” Mẹ Lộ trở mình, “Đừng ầm ĩ nữa, ngủ đi.”
Ba Lộ im thinh thít, cả đêm mất ngủ.
Q.Q.