「Hồ ly và hoàng tử: Gặp gỡ! Một nửa là duyên phận, một nửa là cố ý.」
***
Một cánh rừng hoang sơ, tán cây to lớn che bóng, chim muông hót vang hòa cùng tiếng côn trùng réo rắt.
Cái nắng oi ả bao phủ cánh rừng khiến cho không gian khó chịu lạ thường.
Ở sâu trong khu rừng, nơi ánh nắng không chiếu tới, không khí âm u và lạnh lẽo.
Nam nhân nọ mặc trên người trang phục cầu kì kiểu cách, chất liệu đắt tiền, bên hông giắt các loại ngọc bội quý giá.
Nhìn thế nào cũng thấy, gia cảnh không phú cũng quý.
Bấy giờ, nam nhân bị một đám người bịt mặt vây đánh, trên tư thế liều chết có thể thấy sự ác liệt của trận chiến.
Tuy vậy, đám người bịt mặt kia rõ ràng không phải đối thủ của nam nhân.
Qua nửa canh giờ giao đấu, toàn quân đã gục.
Nam nhân nọ dùng kiếm chống đỡ, đi được mấy bước, cuối cùng cũng gục theo.
Một đám người, đánh đến toàn bộ đều nằm.
Sau khi nam nhân vì bị mất máu quá nhiều mà ngất đi, từ sâu trong rừng cây có một con cáo lông trắng như tuyết đi ra, sau lưng nó chín cái đuôi xòe ra.
Hồ ly bước từng bước về phía nam nhân nọ, dò xét một chốc rồi há miệng thổi một luồng khí trắng vào giữa hai đầu lông mày hắn.
Chớp mắt một cái, một người một cáo đã biến mất không chút dấu vết.
.
Hoàng Phủ Tuyên Minh cảm nhận được ánh sáng chiếu vào mặt, vô thức nhíu mày.
Phải mất một lúc hai mắt mới thích nghi được với ánh sáng, chậm rãi mở ra.
Không ngờ đến, hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt, là một cô nương rất xinh đẹp, trang phục màu hồng phấn.
Nàng đang cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, thiếu chút nữa là mặt hai người dính vào nhau.
Thấy hắn tỉnh, nàng liền đứng thẳng người lên, che miệng ho khan bảo: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, trong người thấy thế nào?"
Hoàng Phủ Tuyên Minh nghe nàng hỏi chợt thấy toàn thân đau nhức, tức thì vô lực nhếch môi đáp: "Chắc là kém chết một chút!"
"Vậy là đúng rồi!" Cô nương ấy gật gù, nàng chép miệng như tiếc nuối hắn không chết, miệng thì lại bảo: "Đám người kia tuy bị ngươi giết chết hết, nhưng mà cũng để lại trên người ngươi không ít vết chém.
Ngươi đến giờ còn thở được, thật là kì tích!"
"May mà có cô nương cứu giúp.
Chờ ta khỏe lại, ắt trả ơn cô nương thật tốt!" Đám người kia ra tay ác liệt thật, nếu không phải nàng cứu hắn, e là hắn nằm ở đó chảy máu đến chết luôn.
Nghĩ lại, nơi đó là sâu trong rừng cây, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng bị lạc mất.
Cô nương này, ở đâu ra vậy?
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta chỉ đang làm việc tốt, không cần làm quá lên." Cô nương thật thà đến đau lòng, nói tiếp: "Lại nói, may mà ngươi còn thở, nếu không bà đây còn phải đào giúp ngươi một cái hố!"
Hoàng Phủ Tuyên Minh: "..." Khi nãy hắn mà không tỉnh lại, có phải nàng cũng định đem hắn đi chôn không?
"Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta nhặt về một mạng." Hoàng Phủ Tuyên Minh thử nhích người một chút, quả nhiên là không động đậy được tí nào.
Hắn quyết định mặc kệ, hỏi nàng: "Chẳng hay cao danh quý tính của cô nương là gì?"
"Ta à, cứ gọi ta là tiểu Lam đi!" Nàng giới thiệu xong đột nhiên bĩu môi: "Cao với quý cái gì? Nhìn ngươi ăn mặc đắt tiền chắc là công tử quyền quý đúng không? Nghe nói công tử kinh thành thích nói chuyện văn vẻ, đúng là không sai! Thế còn ngươi, tên gọi là gì?"
Hoàng Phủ Tuyên Minh suy nghĩ rất nhanh, đáp bừa một cái tên: "Đại Lang."
"Con sói lớn?" Tiểu Lam vừa ngồi xuống ghế, nghe hắn nói suýt thì ngã ngửa, biểu cảm không thể tin được: "Ngươi là quý công tử kinh thành, sao tên lại xấu như thế?"
Hoàng Phủ Tuyên Minh lấy làm bình thường bảo: "Nhà ta ba đời hưởng phúc của tổ tiên, chỉ biết tiêu tiền không giỏi chữ nghĩa, nên là cha mẹ ta đặt tên không đẹp lắm."
"..." Tiểu Lam nhìn hắn đầy thương cảm.
Hoàng Phủ Tuyên Minh nhìn ra được suy nghĩ của nàng, tự nhủ chỉ là một cái tên thôi, có cần làm quá lên thế không?
Tiểu Lam cũng cảm thấy biểu cảm của mình có hơi rõ ràng quá, sợ hắn càng thêm thương tâm, vội chuyển chủ đề: "Thế ngươi làm sao lại bị người ta đuổi giết?"
Hoàng Phủ Tuyên Minh nào quan tâm đến tên, thấy nàng mở đường liền thuận theo mà đáp: "Tại vì ta giàu quá!"
"..." Một khoảng lặng lẽ lướt qua, nàng nhìn hắn như bị điên.
Hoàng Phủ Tuyên Minh: "..." Hắn nói thật mà!
"Cha mẹ ta đột ngột qua đời, để lại cho đứa con độc nhất là ta toàn bộ gia sản của tổ tiên.
Bọn họ muốn cướp đoạt tài sản của ta nên mới đuổi giết ta!"
Tiểu Lam không phải là không hiểu lời hắn nói, chỉ là nàng rất tò mò: "Đại Lang, nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu của cải?"
Đến mức bị người ta giết người diệt khẩu.
Hoàng Phủ Tuyên Minh nghĩ một chút, ước chừng bảo: "Đại khái đủ cho con cháu mười đời không cần làm gì cả, vẫn ăn sung mặc sướng..."