「Tin tức biên cảnh: Thập Nhất Vương phi một mình xuất trận, không rõ chi tiết, kết quả thắng trận trở về!」
***
Trên tường thành, quân lính hết sức căng thẳng giương cung, không dám chớp mắt nhìn vào khoảng không.
Từng giọt mồ hôi trượt xuống bên gò má, bầu không khí tĩnh lặng quá mức khẩn trương.
Bầu trời phía đông loáng thoáng ánh dương dần xua tan đi lớp sương mù dày đặc.
Có bóng dáng kì lạ xuất hiện sau làn sương trắng, mờ ảo khác thường.
Tướng lính đầu thành chăm chú nhìn về bên ấy, chậm rãi giơ lên cánh tay, ngay lập tức hàng loạt dây cung được kéo căng, mũi tên đồng điệu hướng vào một điểm.
Bóng dáng kia dần dần lớn lên, sắp thoát khỏi màn sương, những mũi tên cũng đã được kéo căng hết cỡ.
Ngay khi bóng dáng ấy hoàn toàn lộ ra, tướng lính đầu thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì vội vẫy tay.
Hành động bất ngờ như vậy khiến binh lính cũng ngạc nhiên một lát, chậm một nhịp suýt thì buông tay, may mà đều kịp thời thu cung.
Chỉ thấy người vừa xuất hiện khắp người toàn máu, nhìn từ xa đã thấy khiếp sợ.
Chỉ là trang phục mà người nọ mang, cùng với dáng vẻ được miêu tả, bọn họ đều biết người nọ là ai.
Thập Nhất Vương phi, hoặc là Ngân Khuynh công tử.
Cả hai đều đúng!
Binh lính trên tường thành thấy Ngân Khuynh, toàn bộ đều ngơ ngác không hiểu y làm sao lại xuất hiện ở đây.
Còn là trong bộ dạng đáng sợ như vậy?
Bọn họ nghĩ rất nhanh, Ngân Khuynh đi cũng rất nhanh.
Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ y cầm theo thứ gì, thì thoắt một cái đã thấy y đứng trên tường thành.
Ngay trước mặt tướng lính của họ.
Tướng lính bị dọa sợ, ôm lấy trái tim của mình suýt thì tan vỡ, đứng không vững vội lùi ra sau mấy bước mới không ngã dập mông.
Bấy giờ, bọn họ mới nhìn rõ thứ y cầm ở trên tay, nhìn rõ rồi hai mắt cũng muốn rơi xuống đất.
Bởi vì y cầm...là hai cái đầu người!
Ngân Khuynh đứng trên tường thành, tầm mắt di chuyển một vòng rồi dừng lại trên mặt tướng lính.
Đoạn buông tay ra, hai cái đầu còn mở mắt trừng trừng rơi bộp xuống đất, lặng lẽ phát ra âm thanh khô khốc.
Y nói: "Chuyện phía sau, phiền ngươi rồi!"
"…"
Trong phút chốc, bỗng nhiên có cơn gió quét qua, tướng lính và cả binh lính nhìn y không kìm được rùng mình.
.
Hoàng cung.
Lam Mị Nhược ngả người trên ghế mây, xuyên qua khung cửa sổ năm góc đối mặt với ánh trăng.
Một nửa mặt trăng đêm nay nhuốm màu đỏ thắm, một nửa mờ nhạt như sắp tan biến.
Trời sinh hiện tượng kì lạ, xem ra là sắp có chuyện xảy ra.
Sẽ là gì đây?
"Quý phi!"
Ngân Khuynh xuất hiện trong phòng nàng, như một cái chớp mắt đột nhiên xuất hiện, khiến nàng bất ngờ đến ngây người.
Lam Mị Nhược chống người ngồi dậy, tầm mắt ở trên người Ngân Khuynh mang theo tìm tòi và nghi hoặc.
Nàng dĩ nhiên thẳng thừng hỏi: "Y phục của ngươi...đổi màu?"
Ánh đỏ rực rỡ như vậy là áo cưới mà.
Nhưng, vì sao lại mặc như vậy?
Ngân Khuynh không để tâm lắm, gật đầu.
Y tự nhiên như ở nhà, tự mình rót trà, không cần mời lấy bánh ăn.
Nữ nhân hỏi tiếp: "Vì sao?"
Thiếu niên lạnh nhạt đáp: "Ta giết người!"
"…" Giết người thì mặc áo cưới, hay là thế nào?...Lam Mị Nhược chớp mắt, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, nàng chuyển chủ đề: "Dung thế nào?"
"Không tốt lắm!" Ngân Khuynh bình tĩnh lạ thường: "Vừa bị thương, vừa trúng độc.
Vết thương không đáng ngại, nhưng độc đã vào tim, không có thuốc giải."
Lam Mị Nhược trợn mắt nhìn y, bị thái độ của y làm cho không biết nên phản ứng như thế nào.
Vì sao lời nói của y và biểu cảm của y lại bất đồng như vậy?
Nàng ngập ngừng mấy lần, vẫn là hỏi ra: "Vậy...hắn sắp chết sao?"
"Ừ!"
Lam Mị Nhược: "…" Chồng ngươi sắp chết mà ngươi như vậy, không phải là lạnh nhạt quá sao? Người không biết còn tưởng là kẻ thù của ngươi chết!
"Quý phi nương nương!" Ngân Khuynh đã ăn bánh uống trà xong, bấy giờ mới ngước mặt nhìn nàng, hỏi một vấn đề mà y suy nghĩ rất lâu: "Vì sao người lại không giết hoàng đế?"
Lam Mị Nhược thở dài đáp: "Yêu lực của ta rất yếu, ngươi đâu phải không biết."
Ngân Khuynh nói: "Ngươi có không ít cơ hội!"
Lam Mị Nhược yếu ớt than: "Ta có rất nhiều cơ hội.
Đúng! Mỗi đêm ta nằm bên cạnh hắn, ta đều có thể một đao đâm chết hắn.
Ta mỗi đêm thức dậy đều nghĩ đâm chết hắn, nhưng ta lại không xuống tay được! Ngươi biết vì sao không?"
"…không!" Nếu biết ta còn hỏi làm gì?
"Bởi vì khi hắn ngủ, hắn rất giống Tuyên Minh!"
Ngân Khuynh trầm ngâm trong chốc lát, chờ Lam Mị Nhược trấn tĩnh lại.
Vừa rồi nàng nói một câu kia, đã không thể kìm được mà bật khóc.
Nàng khóc rất thương tâm, chắc là vì tự trách bản thân yếu lòng bất lực, hoặc là vì nhớ lại chuyện xưa.
Ngân Khuynh từ biểu hiện và lời nói của nàng suy đoán đại khái ra một vài vấn đề.
Mấu chốt ở đây, là Hoàng Phủ Viên Xuyên đã giết chết người nàng yêu, Tuyên Minh.
Nhưng vạn sự trên đời ắt có sự tình trớ trêu, gương mặt của Hoàng Phủ Viên Xuyên lại khiến nàng gục ngã.
Vì thế, nàng tìm y trợ giúp...
"Quý phi muốn tự tay giết hoàng đế chứ?"
"Dĩ nhiên!"