「Nhân quả luân hồi, ác giả ác báo.
Người sống trên đời tránh không được vận mệnh an bài!」
***
Thập Thích Bảo cả khuôn mặt xám xịt, lên án Ngân Khuynh: "Tiểu mỹ nhân, ngươi đã có đại ca rồi, sao còn có thêm người khác?"
Ngân Khuynh đỡ Hoàng Phủ Thương Dung lên xe ngựa, ló đầu ra khỏi rèm cửa.
Y nhìn nam tử như kẻ ngốc hỏi: "Làm sao mà lời như vậy ngươi cũng tin?"
Thập Thích Bảo lật rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn Hoàng Phủ Thương Dung bằng một ánh mắt khó miêu tả: "Đại ca..."
Hoàng Phủ Thương Dung lặng lẽ nhắm mắt, không để ý.
Mộc Miên cười khanh khách, nàng ngồi một bên càng xe, hét với sang: "Đồ ngốc, ngươi không lên thì chúng ta bỏ ngươi lại ha!"
Thập Thích Bảo nào dám chậm trễ, vội trèo lên.
Đối với nàng buồn bực: "Ta chỉ là chưa thấy ngươi bao giờ mới hỏi, sao lại trêu ta vậy chứ?"
"...vì ngươi trông ngốc ngốc!"
"Ngươi! Hừ!"
.
"Khuynh Khuynh!"
"Sao vậy?" Ngân Khuynh nhìn sang, thấy Hoàng Phủ Thương Dung cũng đang nhìn y, đoạn hắn ngả người sang đây.
"Ta nghe Bảo nói lúc ta hôn mê ở bắc cảnh, em đã đến đó.
Tình hình lúc ấy rất không tốt, nhưng em đã giải quyết rồi sao?"
"Ừ!"
Hoàng Phủ Thương Dung trầm mặc một chút lại nói: "Em đã làm gì?"
"Không có gì!" Ngân Khuynh ngắn gọn đáp: "Ta chỉ là đi tìm lang yêu với thủ lĩnh bên kia để lấy cái đầu của bọn thôi!"
Hoàng Phủ Thương Dung: "..." Đó là giết người.
Ngân Khuynh nói tiếp: "Dung! Bọn họ muốn giết chàng! Anh trai chàng cũng muốn giết chàng!"
Hoàng Phủ Thương Dung: "..." Gì vậy? Nên sư phụ nói hắn trúng phải hai loại độc, là như thế?
"Vậy..."
Ngân Khuynh như biết hắn muốn hỏi điều gì, đáp luôn: "Hắn ta chết rồi, nhưng không phải ta giết.
Là quý phi, giữa hai người ấy có thù oán."
"Thù oán sao? Có thể theo như ta biết Lam Mị Nhược là một khuê nữ, từ nhỏ đến lúc vào cung còn không ra khỏi phủ!" Hoàng Phủ Thương Dung không dám tin.
"Lam Mị Nhược bây giờ không phải là Lam Mị Nhược mà chàng biết đâu." Ngân Khuynh ôm lấy hắn, đỡ cho cơ thể cố định không quá rung lắc: "Nàng là hồ ly tinh nhập vào thân xác của Lam Mị Nhược để báo thù cho người yêu của nàng, Tuyên Minh."
"Tuyên Minh?" Hoàng Phủ Thương sửng sốt.
Ngân Khuynh nhấc một bên mi mắt: "Chàng biết?"
Hoàng Phủ Thương Dung giải thích: "Là anh trai ta."
Năm đó cha đột ngột băng hà, khi hắn trở về Hoàng Phủ Viên Xuyên đã lên ngôi, mà Hoàng Phủ Tuyên Minh thì hay tin mất tích.
Sau đó, hắn hàng năm đều chinh chiến sa trường, căn bản không để tâm đến những chuyện khác.
Sau này, gặp được Khuynh Khuynh, mối quan tâm chỉ còn lại y.
Hoàng Phủ Viên Xuyên rõ ràng biết hắn không quan tâm ngôi vị, cũng không để tâm quần thần.
Khi đất nước có giặc ngoại xâm cũng hết lòng dốc sức.
Hoàng Phủ Thương Dung thì thầm: "Vì sao anh trai lại muốn giết ta?"
Ngân Khuynh nghĩ lại khi đó, suy đoán: "Có lẽ là bởi vì chàng là em trai hắn ta..."
Hoàng Phủ Viên Xuyên giống như không chịu được, có kẻ chung dòng máu với hắn ta.
Tuy rằng nghe có hơi vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Hắn ta nhưng là một kẻ điên, thuần ác chứ không phải vì lí do gì cả.
Hoàng Phủ Thương Dung nghe đến toàn thân đều mệt, từ bỏ suy đoán.
Nhưng hắn vẫn để tâm đến nữ tử ngoài kia: "Cô nương đi theo em, là ai thế?"
Ngân Khuynh còn tưởng hắn không quan tâm cơ, tuy vậy y không thích đùa mà bảo: "Đó là bạn ta!"
Hoàng Phủ Thương Dung hài lòng gật đầu, mơ hồ hỏi: "Có phải ta đã từng gặp nàng rồi không?"
"Ừ!" Ngân Khuynh nhắc lại: "Chàng đã gặp rồi.
Vào hôm chúng ta thành thân, là nàng ấy giúp ta vấn tóc."
"Ra thế!" Chính là cung nữ mà hắn cảm thấy phách lối ấy, hèn gì mà nàng ấy lại tỏ thái độ với hắn.
.
Ngân Khuynh và Hoàng Phủ Thương Dung cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, ở cạnh nhau thời thời khắc khắc như hình với bóng.
Qua mỗi một địa phương, Hoàng Phủ Thương Dung sẽ hào hứng kể cho y nghe một vài chuyện hay ho mà hắn biết.
Có thể Ngân Khuynh không hiểu được hết, nhưng y thật tâm lắng nghe rất kĩ.
Thu vào trong mắt hết thảy sự phồn hoa xinh đẹp, từng biểu cảm sinh động hay ngây người của người kia.
Bọn họ đều đang cố gắng nhớ kĩ dáng vẻ của đối phương, không ngừng khắc sâu vào tâm trí.
Biết đâu có kiếp sau, ta tìm thấy người giữa thế gian rộng lớn.
Có một đêm nọ, Hoàng Phủ Thương Dung đã ngủ say rồi.
Có người ngang nhiên xuất hiện trong phòng, nữ nhân mỉm cười tươi tắn.
Ngân Khuynh nheo mắt nhìn nàng, hỏi: "Lam Mị Nhược?"
Nữ nhân thu lại nụ cười, bảo: "Tên ta là Tuyết Lam!"
Đoạn nàng hỏi tiếp: "Dung thế nào?"
Ngân Khuynh nhìn nam nhân trên giường, lại nhìn nàng: "Như ngươi thấy, không ổn chút nào.
Hắn chỉ còn hai ngày!"
Tuyết Lam đưa cho y một thứ: "Ta không biết nên nói gì với ngươi, nhưng thứ này chắc là ngươi sẽ cần.
Ta đi đây!"
Như lúc nàng đến, nàng lại rời đi.
Ngân Khuynh cúi đầu mở hộp ra, bên trong có một miếng ngọc bội rất đẹp, xung quanh có khí đen tỏa ra.
Y nhìn ngọc bội thật lâu, khuôn mặt thủy chung không có biểu cảm gì.