「Mọi chuyện vốn là như thế, nhưng có thứ đã âm thầm thay đổi.」
***
"Nếu năm đó ta không đánh Tây Lĩnh, thì Khuynh Khuynh sẽ thế nào?" Hoàng Phủ Thương Dung nhớ đến lần đầu bọn họ gặp mặt, hắn thế mà không chút do dự mang theo y.
"Không có nếu như." Mộc Miên vuốt ve rễ cây, như lạc vào kí ức xa vời: "Y từng nói với ta, hai người có một đoạn tình duyên.
Ngài chắc chắn sẽ tiến đánh Tây Lĩnh nên y mới chờ ở đó.
Chắc là ngài đã biết, y gieo quẻ trước nay chưa từng sai."
"Thì ra là vậy!" Hoàng Phủ Thương Dung coi như đã hiểu được những ân oán và nhân quả của kiếp trước.
Thế nhưng, vấn đề hắn quan tâm nhất là: "Miên cô nương, có thể nói cho ta biết Khuynh Khuynh ở nơi nào?"
"…" Mộc Miên thoáng một chốc ngây người, nàng dường như không muốn nói đến chuyện này.
Hoàng Phủ Thương Dung cũng không tiện gặng hỏi, im lặng chờ đợi.
"Khi ta phát hiện bản thân trùng sinh, ta đã lập tức đi tìm Khuynh.
Nhưng y...không tồn tại!"
Hoàng Phủ Thương Dung sững sờ: "Không tồn tại sao?"
"Ta cũng rất bất ngờ." Mộc Miên cụp mắt buồn hiu: "Nhưng thủy hậu thật sự chưa từng mang thai, tất cả các loài sinh sống ở Thủy Lam đều không biết Khuynh là ai.
Y giống như chưa từng sinh ra...khiến ta cảm thấy chính mình cũng như là nằm mơ một giấc vậy."
"Không thể nào!" Hoàng Phủ Thương Dung giơ lên vòng tay: "Nó vẫn còn đây, rõ ràng chúng ta không nằm mơ!"
"…"
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời đi, Mộc Miên không kìm được tiếng thở dài.
Có một nữ tử hiện ra từ trong thân cây, ngồi xuống bên cạnh, ôm Mộc Miên vào lòng.
Nữ tử xoa đầu nàng an ủi.
Mộc Miên vòng tay ôm lại, thì thầm: "Bộ dạng của hắn bây giờ, so với ta năm đó không khác là bao.
Thanh, may mà ngươi trở về!"
Cảm giác mỗi ngày đều bám lấy kí ức để sống tiếp, nàng đã kiên trì rất nhiều năm.
Đó tuyệt đối là một việc không dễ dàng, hắn sẽ thế nào đây?
Nhớ năm đó Khuynh dốc sức khôi phục Thủy Lam, chỉ là vì hối hận bản thân rời đi, nếu không Thủy Lam đã không bị hủy.
Cứ tưởng rằng sau khi trả thù, bọn họ có thể sống an ổn với nhau một đời.
Ai ngờ được kết cục lại thành ra như vậy!
Hoàng Phủ Thương Dung rời đi Thủy Lam, hắn đến Vân Tiên Cung tìm sư phụ hắn.
Ở đó, Thập Hoàng như là biết hắn sẽ tới, cũng biết hắn tới vì điều gì.
Lão chỉ lặng lẽ thở dài, nói với hắn: "Tất cả chúng ta đều ở trong luân hồi, những thứ mà vận mệnh đặt ra tự nhiên không thể cưỡng cầu.
Tiểu Khuynh muốn thay đổi vận mệnh của con, của người khác, và cả đồng tộc của nó.
Nhưng bất kể là ai, sau khi chết đi cũng còn những việc nhất định phải làm.
Nếu muốn tiếp tục cuộc sống ở dương gian, thì phải có người làm thay việc của họ.
Ta nghĩ chắc là con hiểu!"
Hoàng Phủ Thương Dung căn bản không nghe lọt, chỉ hỏi: "Sư phụ biết Khuynh Khuynh của con ở đâu sao?"
Thập Hoàng lắc đầu: "Nếu ta biết, ta đã vội đi bắt nó về.
Việc gì phải mỗi ngày nhìn cái mặt mâm khó chịu của con!"
"…"
_
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Tuyết Lam thoáng giật mình, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Nha hoàn phồng má kêu: "Người nghĩ chuyện gì mà xuất thần, em đã gọi người mấy lần."
"Có chuyện gì?"
"Tiểu thư, vẻ mặt của người là thế nào?" Nha hoàn nắm cánh tay nàng lắc lắc: "Người mau mau lấy lại tinh thần đi, hôm nay là ngày Hoàng thái tử đến đây hỏi cưới người.
Nhìn bộ dạng lơ ngơ này của người đi, làm Hoàng thái tử mất hứng thì sao?"
Tuyết Lam càng thêm ngây người: "Hoàng thái tử là ai? Vì sao ta phải gả cho hắn?"
"...tiểu thư! Người sao thế?" Nha hoàn gấp vô cùng, tuôn một tràng: "Người chính là thiên kim đệ nhất kinh thành, thân phận cao quý danh giá, dĩ nhiên là phải gả cho Hoàng thái tử mới xứng đáng..."
"…" Khoan đã, nàng là hồ ly cơ mà, sao lại thành người rồi? Còn cái gì thiên kim đệ nhất, thân phận cao quý...là cái gì vậy?
A, trọng điểm là gì? Lấy chồng? Hoàng thái tử?
"Hoàng thái tử là ai?"
"Hoàng thái tử là ta!"
Tuyết Lam nhìn ra phía cửa, có người đẩy cửa ngược sáng đi vào.
Quan phục thượng triều trên người thêu hoa văn sắc sảo, nam nhân kia thì đẹp trai ngời ngời.
Nàng nhìn thấy dung nhan của người đàn ông, vô thức thốt lên: "Tuyên Minh?"
Hoàng Phủ Tuyên Minh thấy nàng trợn mắt nhìn mình, nhe răng cười tươi bảo: "Ta nghe thấy có lời đồn Hoàng thái tử phi của ta não có vấn đề, nhưng vẫn nhớ được tên của ta thì lời đồn kia sai rồi."
Tuyết Lam bỗng nhiên đứng lên, chạy ào về phía Hoàng Phủ Tuyên Minh, ôm lấy hắn òa khóc nức nở.
Người đàn ông tuy rất khó hiểu, nhưng hắn lại ôm nàng thật dịu dàng, dỗ dành: "Tiểu Lam, đừng khóc! Có chuyện gì thì nói với ta!"
Tiếng khóc không nhỏ, còn lớn hơn.
Nha hoàn thấy bản thân thừa thãi, thức thời ra ngoài đóng cửa.
Bọn họ trai tài gái sắc, là cặp đôi được ngưỡng mộ nhất kinh thành.
Tình yêu của họ rất đẹp đẽ và thuần khiết, dịu dàng và lãng mạn.
Bọn họ, rất hạnh phúc!