Gặp Nhau Là Điều Tuyệt Vời Nhất

Xuống đến dưới lầu nhưng người đàn ông này vẫn giữ nhịp thở đều đều không mảy may loạn nhịp, Mai Nhiễm than nhẹ tận đáy lòng, “Thể lực thật tốt!”

Khắp bậc cấp nước đọng vàng đục bẩn chịu không nổi, cô không tài nào tưởng tượng được người đàn ông này làm sao đi qua được, trừ đôi giày ẩm ướt đang mang trên chân ra thì không nhìn được chút rối loạn nào trên người anh.

Nhưng mà sau một giây, tất cả mọi thắc mắc đã được giải đáp, người đàn ông này vững vàng cõng cô lội qua dòng nước, Mai Nhiễm cúi đầu quan sát, thì ra mực nước áng chừng ngang đùi cô lại chỉ ngang tầm bắp chân của anh một chút thôi, cô không nhịn được hỏi, “Anh cao bao nhiêu vậy?”

Hình như không ngờ cô đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Phó Thì Cẩn giật mình mấy giây mới nghiêng đầu đáp, “1m88”

Mai Nhiễm cười khẽ, “Chẳng trách.”

Anh nghe được nhưng không hỏi lại, chuyên tâm bước từng bước vững chắc dưới nước, từ từ đưa cô ra khỏi khu chung cư.

Bệnh viện trung tâm thành phố tương đối cao, may mắn nằm trong vùng ít chịu ảnh hưởng, lầu một kín hết chỗ, ngay cả hành lang cũng đông như kiến.

Y tá vừa bôi thuốc vừa phàn nàn với cô, “Lần lũ lụt này bệnh viện tiếp đón một loạt bệnh nhân, loay hoay cả một ngày đến thời gian uống nước cũng chả có. Quá nhiều bệnh nhân, giường bệnh khu nội trú cũng khan hiếm, còn nữa, phải luôn luôn để ý hành lang, chà, chen lấn như vậy đến xe đẩy cũng không lọt nổi….”

Mai Nhiễm vội bỏ đi suy nghĩ ở lại bệnh viện một đêm.

Y tá nháy nháy mắt, “Bác sĩ Mai, vị đẹp trai đứng ngoài cửa kia là bạn trai cô à?”

Không đợi Mai Nhiễm trả lời, cô nàng đã cười trộm, “Hì hì, tôi hiểu mà. Khiêm tốt cũng được nhưng đến lúc đó đừng quên phát kẹo mừng cho tôi nhá!”

Mai Nhiễm: “….”

“Thuốc thay xong rồi, nên chú ý tránh đụng nước mấy ngày này nhé.” Cân nhắc đến tình hình lũ lụt nghiêm trọng bên ngoài, cô y tá quan tâm chăm sóc bọc thêm một màng nylon quanh chân cô.

Mai Nhiễm nói câu cảm ơn, định đứng lên thì đuôi mắt thấy một hình bóng mạnh mẽ đang đến gần.

Có lẽ anh không thích nơi đông người ồn ào như vậy nên vẻ mặt hờ hững lạnh lùng, nhưng bàn tay đang đỡ cô thì lại rất ấm áp, làm người ta vô cùng an tâm.

“Anh Phó, anh có phiền nếu đưa tôi đến khách sạn nào đó gần đây không?”

Thang máy khu nhà đã hư, không biết khi nào mới mở lại, đi lên đi xuống bậc thang cũng phiền phức, hai ngày này cô ở ngoài thì có vẻ tốt hơn.

Người đàn ông ngoái đầu lại, nhìn vào đôi mắt tinh tế của cô, chậm rãi nói, “Trong nhà có người già, mấy ngày gần đây bà đau đầu không ngủ được, lại không chịu đến bệnh viện, vừa may gặp được bác sĩ Mai là chuyên gia lĩnh vực này, không biết có thể phiền em về nhà anh một chuyến có được không?”

Lần đầu tiên anh nói câu dài như thế với cô là muốn cô đến nhà khám bệnh cho bà mình, làm sao Mai Nhiễm từ chối được, chỉ có thể đáp ứng.

Xe dừng lại giữa tòa biệt thự nằm trên sườn núi, bà vừa thấy xe đến lập tức ra đón.

“A!” Bà kích động đến gần Mai Nhiễm đi qua đi lại, “Thì Cẩn, đây là người lần trước con nói…”

“Bà à,” Giọng Phó Thì Cẩn nhẹ nhàng đánh gãy câu nói của bà, “Đây là bác sĩ Mai, cháu mời cô ấy đến xem bệnh cho bà.”

Bà già này là ai chứ, sống gần hết đời người, người ta cố ý cường điệu từ bác sĩ Mai nữa kia mà, trước kia nhớ được bác sĩ họ gì đã không tệ rồi, xem ra vị này là người mà nó từng nói “Cháu đang cố gắng.” đây mà.

Lúc bà còn trẻ đã gặp qua không biết bao nhiêu cô gái Giang Nam đài hoa khuê các, cô gái này dịu dàng như gió, ánh mắt thanh tịnh trong suốt, phong cách thướt tha nhưng không thua kém bất kì ai, trong lòng bà thầm chấm cô điểm cao.

Ban đầu Mai Nhiễm yên lặng trước ánh mắt dò xét của bà, lúc sau mới yếu ớt lên tiếng, “Cháu chào bà ạ.”

“Ừ!” Bà liên tục gật đầu tán thưởng, cầm tay cô cùng vào nhà.

Căn nhà theo phong cách cổ xưa, Mai Nhiễm ngồi xuống ghế salon làm bằng gỗ, còn bà lão thì không ngừng dặn dò chuẩn bị nước với điểm tâm, thấy cô nhìn quanh quất, cười giải thích, “Phòng này có từ đời ông ngoại Thì Cẩn, cũng xem như là lâu đời, hai ông cháu chúng nó đều là những người yêu thích sưu tầm đồ cổ.”

“Cháu cũng thích ạ.”

Bà lão thấy được phần chân ý trong câu nói của cô, không có chút đối đáp qua loa nào, trong lòng tăng thêm mấy phần yêu thích.

Bắt mạch cho bà, Mai Nhiễm viết mấy thang thuốc đông y, nhìn thời gian thì cũng trễ rồi, nên đi thôi, không khéo là bên ngoài trời bắt đầu mưa lại.

Đúng ý của bà, “Bác sĩ Mai, không bằng ở lại thêm một lát cùng ăn bữa canh cơm đạm bạc.”

Mai Nhiễm do dự, nhưng lại không thể đưa ra lời từ chối cho lời mời thịnh tình này, chỉ có thể để mặc bà kéo đến bàn cơm.

Lúc này Phó Thì Cẩn đã thay bộ khi sáng bằng bộ đồ ở nhà thoải mái, ngồi đối diện với cô, hai người mặt đối mặt, Mai Nhiễm đột nhiên dời ánh mắt.

Cô cũng không thể giải thích được nguyên nhân vì sao lại thế.

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, Mai Nhiễm nghĩ cần phải đi rồi, thì lúc này trong sảnh, bà lão bưng đến một dĩa hoa qua, “Có thể làm phiền bác sĩ Mai ở lại đây một đêm không?”

A?

Bà lão nhíu mày giải thích, “Nghe ông Dương nói trên núi có một đoạn đường bị phong tỏa, xe cộ không qua được.” Bà vỗ vỗ tay Mai Nhiễm, “Biệt thự này phòng ốc nhiều, bác sĩ chờ một lát ta tìm người thu dọn sắp xếp cho bác sĩ một phòng nhé.”

Lúc ăn cơm Mai Nhiễm ít nhiều đã biết, biệt thự lớn là thế nhưng chỉ có ba người, ngoại trừ bà với Phó Thì Cẩn đang ở ngoài kia thì còn có một ông tài xế họ Dương.

Bà nói tìm người thu dọn chắc chắn không thể là Phó Thì Cẩn được, cô đã phiền bọn họ đến vậy rồi, sao có thể để hai người già dọn dẹp phòng cho mình nữa cơ chứ?

Đã là nhân tố khách quan thì không thể thay đổi, ở lại đây một đêm cũng không có gì to tát, Mai Nhiễm đứng lên, “Cháu đi với bà.”

Lên tầng hai, bà lão chỉ một phòng hướng đông bắc nói, “Đó là phòng sách của Phó Thì Cẩn, đêm đến nếu cháu thấy chán thì có thể vào trong đọc sách.”

Mai Nhiễm gật nhẹ, bà lão rất thích nói, một đường đến phòng nói rất nhiều chuyện với cô, bất tri bất giác đã đến trước cửa phòng cô.

“Đến rồi.”

“Căn phòng rất lớn, vẫn theo phong cách cổ xưa của ngôi nhà, nhưng trong không khí không chút hơi ẩm mốc meo nào, xem ra bình thường luôn có người dọn dẹp sạch sẽ.

Đổi ga giường với chăn đệm xong thì bà đi ra, Mai Nhiễm ngồi một lát thì nghe có tiếng gõ cửa.

Là bà lão, trong tay bà cầm một cái khay gỗ, “Đây là áo quần của mẹ Thì Cẩn, dáng người hai người không khác nhau là mấy, hẳn là có thể mặc qua đêm nay. Yên tâm đi, đồ bà đã giặt sạch sẽ.”

Mai Nhiễm vội vàng nói cảm ơn.

Bà lão nở nụ cười quý mến, “Nghỉ ngơi sớm nhé cháu.”

Đưa mắt nhìn thân ảnh kia chậm rãi biến mất ở góc cua, Mai Nhiễm vừa định đóng cửa lạ thì lơ đãng thấy ở căn phòng đối diện lộ ra tia sáng yếu ớt qua khe cửa.

Lông mày cô nheo nheo.

Bà vừa sốt sắng nói với cô, ngoài việc có thể đến phòng sách thì nếu cô có hứng thú với đồ cổ cũng có thể đến căn phòng trưng bày bên cạnh.

Nội tâm cô hiếu kỳ không thua bất cứ ai, ngoài âm nhạc thì thế giới của anh còn có những gì nữa.

Người đàn ông nghe được tiếng mở cửa, anh mắt anh trong trẻo nhìn cô không có chút kinh ngạc nào, dường như đã sớm mong chờ cô đến đây. Mai Nhiễm nhẹ giọng hỏi, “Tôi có thể vào xem không?”

Anh gật đầu, đôi mắt sâu lắng vẫn luôn nhìn cô, không né tránh một giây phút nào.

Mặt Mai Nhiễm đỏ bừng lan đến hai tai, cô thấy anh mang găng tay trắng, ngón tay thon dài kia nâng một cái bình hoa, thân bình cao hơn ba mươi cm, đường cong uốn lượn, màu sắc tinh tế mà thanh thoát – đây là đánh giá khách quan ban đầu của người ngoài ngành như cô.

Có thể đối với anh cái bình này không chỉ đến vậy, nó là cổ vật trân quý, trong mắt người đàn ông này tràn ngập sự thưởng thức vẻ đẹp xưa cổ, dịu dàng, thậm chí là cưng chiều.

Dù biết rõ nó không thuộc về mình nhưng Mai Nhiễm vẫn không dám nhìn tiếp, cô vội rũ mắt nhìn đi chỗ khác, một kí hiệu trên tủ kính thủy tinh rơi vào tầm mắt cô.

“Đây là bình nhành mai Thanh Hoa thời nhà Minh được triển lãm định giá 1.93 triệu đô la Hồng Kông vào năm trước ư?”

Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô, “Em biết nó?”

Mặt Mai Nhiễm hiện lên vẻ ngại ngùng như đang “múa rìu qua mắt thợ”, “Lúc trẻ bố em cũng say mê sưu tầm đồ cổ, em từng nghe ông ấy kể về cái bình mai này, nghe nói mỗi đồ sứ Vĩnh Lạc đều có một kí hiệu đặc trưng.”

Cô còn giấu một chuyện: Lúc học đại học, vì bố cô yêu thích đồ cổ, cô từng học môn giám định sơ cấp, còn có… Kể từ khi biết anh là Ansel, cô từng lên mạng tìm kiến thông tin của anh.

Cảm nhận được rằng trời sinh anh là người yêu thích đồ cổ, ngay cả kệ gỗ để đựng cũng được làm bằng gỗ lim ngàn năm tuổi, càng không thể định giá được vật để lên đó, có thể nói những vật cổ trên tay anh là trân bảo vô giá ngàn vàng khó mua.

Phòng trưng bày lưu trữ thường để nhiệt độ tương đối thấp, vừa vào thì không thấy sao, nhưng ở lâu một chút thì… Mai Nhiễm sờ sờ cánh tay.

Anh mở miệng quan tâm, “Đã trễ rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Mai Nhiễm “Ừ” đồng ý, “Ngủ ngon.” Tiện tay đóng cửa lại.

Quay lại phòng mình, cô đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, điện thoại để trên bàn đang vang lên tiếng nhạc chuông vui vẻ.

“Nghe nói chỗ mày đang có lũ lớn hả? Bây giờ sao rồi?”

Mai Nhiễm nói sơ qua tình huống cho Dư Thanh biết, cô nàng kia cười trên nỗi đau của người khác, “Không sao là tốt rồi, người ta tốt với mày bao nhiêu, còn mời mày ngủ qua đêm, mày cứ coi như nhà bạn bè thân quen mà ngủ thôi, trừ khi trong lòng mày có quỷ…. Ầy, sao không nói gì hết vậy? Đừng có mà nói tao đoán đúng rồi nhé!”

Mai Nhiễm gục đầu, đúng thực là nội tâm cô có quỷ.

“Thanh Thanh, anh ấy là Ansel.”

Bên kia sửng sốt mấy giây, “Sao mày biết?”

“Còn nhớ mày từng lấy một tấm hình của anh ấy từ bạn mày không?”

“Đương nhiên nhớ,” Dư Thanh hét toáng lên, “Nhưng tao nhớ tấm hình đó chỉ là hình chụp nghiêng của anh ta thôi mà, còn không rõ mấy nữa chứ?”

Mai Nhiễm trầm mặc.

Có một số người, vừa nhìn đã nhớ mãi.

Huống chi cái đêm ở Provence ba năm trước, cô đứng nhìn anh gần đến thế.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng anh thưởng thức bình sứ hoa mai kia, một thoáng ảo giác, cô như thấy được bàn tay người kia lưu luyến trên người cô, kìm lòng chẳng đặng, toàn thân cô như có dòng điện chạy qua, tê dại.

Làm sao bây giờ, càng gần anh cô càng mất đi sự kháng cự.

“A!”

Dư Thanh lo lắng hỏi, “Sao vậy?”

Mai Nhiễm cảm nhận được chỗ bắp đùi cô có dòng ấm nóng chảy ra, cô thấp giọng thốt lên, “Thanh Thanh, sao đây mày, hình như cái đó đó của tao tới rồi.”

Trời ạ, thân thích(*) luôn đúng ngày lại đến sớm hơn hai ngày, hơn nữa còn đang ở một nơi không nên đến nữa chứ.

(*) Mọi người biết thân thích chứ:)))) ở Trung Quốc hay gọi đèn đỏ của con gái là bà dì, thân thích bla bla…

~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui