Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Khi nhìn thấy người tôi đang tìm kiếm, câu đầu tiên nên nói là gì?

Liệu cậu có giận tôi không?

Cậu có thèm để ý đến tôi nữa không ?

Trong lòng tôi thấp thỏm lo âu, thật không dám nghĩ tới...

Sự gặp gỡ của vận mệnh đã bắt đầu.

Khi tôi lại ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy cánh diều đom đóm trong không trung đâu nữa. Trên bầu trời xanh thẳm, những đám mây mờ đến nỗi giống như những chữ viết trên bảng lau chưa sạch.

Triệt Dã đã đi rồi, tôi chỉ còn lại một mình.

Sau khi nhìn khắp xung quanh, tôi bắt đầu xem bản đồ các tuyến xe ở trạm xe buýt. Tên các trạm trên bản đồ có thể nói là vô cùng kỳ quặc nhưng kỳ lạ hơn hết là khi tôi dùng ngón tay chạm nhẹ lên số một trạm xe trên bản đồ tuyến xe, thì những trạm xe trên bản đổ từ từ biến mất, cuối cùng trên bản đồ chỉ còn sót lại một tuyến xe phía bên dưới tay tôi...

Mỹ quốc đại điểu, Ống heo không vui, Máy đút tiền tự sát, Đầu tiên, Châm quản bạo tẩu, Đom đóm mất trí nhớ, Chung điểm bất kiến [Đồng hồ không nhìn thấy thời gian].

Những nơi này... là những nơi như thế nào?

Hình như đều là những nơi rất thú vị!

Tôi đang nghĩ như vậy, thì chợt có tiếng còi xe vang đến bên tai. Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy một ngôi nhà nhỏ nằm trên sáu bánh xe đang chạy chầm chậm về phía tôi.

Đó là cái gì? Ở nơi này, lẽ nào đến nhà cũng có thể di chuyển được sao? Tôi bất giác lùi lại phía sau. Căn nhà này có rất nhiều cửa sổ, có người đang ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe để ngắm phong cảnh xung quanh.

So với con đường hầu như chẳng có bóng người nào, căn nhà này xem ra có vẻ náo nhiệt mà cũng tràn đầy sức sống.

Lúc này, căn nhà có thể chuyển động đột nhiên dừng lại.

Ôi!

Chiếc cửa xe màu xanh xem ra cũng gần giống như cửa cầu thang máy tự động mở ra.

Đây... đây là cái gì vậy?

Tôi vội dịch sang một bên theo bản năng, nhưng mắt tôi lại tò mò nhòm qua cửa sổ nhìn vào bên trong căn nhà.

Bác lái xe đang ăn dưa hấu trên xe nghiêng đầu nhìn tôi, lên tiếng hỏi, mặt lạnh tanh: “Này, vừa rồi có phải là cô gọi chuyến xe Fly không?”.

Chuyến xe Fly? Tôi gọi lúc nào chứ?

Tôi sững sờ, ngạc nhiên chỉ tay vào mình và nói: “Cháu? Cháu đâu có gọi...”.

Sau khi bác lái xe ăn hết cả phần cùi trắng của miếng dưa, liền ném luôn vỏ dưa ra ngoài cửa sổ, quệt đôi bàn tay ướt nhèm lên vô lăng, rồi hỏi: “Chẳng lẽ không phải cô sao?”.

Tôi vội vàng lắc đầu. Tôi vẫn còn nhớ vừa nãy tôi chỉ đứng ở đây để xem bản đồ tuyến đường xe buýt, sau đó tôi chỉ dùng tay...

Chờ chút! Tay?

Tôi chỉ chạm nhẹ tay lên một tuyến đường đi... chẳng lẽ như vậy chính là gọi chuyến xe FIy đến sao? Nhưng tôi đâu có biết những nơi kỳ quặc đó ở đâu?

Tôi ngây người đứng nguyên một chỗ, dòng suy nghĩ của tôi hoàn toàn bị tình huống bất ngờ này làm cho rối tung lên.

Tôi đang chìm trong lúc dòng suy nghĩ rối bời thì đột nhiên giọng nói của Triệt Dã lại vang lên...

“Còn có... cậu ấy. Chẳng phải vì câu nói của cậu vừa rồi mà khiến cho cậu ấy biến mất sao? Mình là người bảo vệ cho cậu, nhưng cậu ấy mới là người cùng cậu chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả hạnh phúc nữa.”

Đúng vậy, vì tôi mà Hứa Dực mới biến mất.

Cho nên tôi nhất định phải tìm cậu ấy trở về.

Nhưng phải đi đâu để tìm đây? Tôi căng đầu nhìn tuyến xe trước mặt. Thôi được rồi, dù sao cũng chẳng còn chuyến nào khác, nên cứ coi tất cả những gì trước mặt như là một cơ duyên may mắn đi.

Có lẽ Hứa Dực đã ngồi trên chuyến xe này đi qua một trạm xe nào đó...

“Bác, cháu...” Tôi uể oải lần mò trong túi. “Cháu không có tiền, bác có thể cho cháu ngồi nhờ một đoạn đường được không ạ?”

Chẳng biết từ khi nào mà bác lái xe lại lấy đâu ra được một quả táo và tiếp tục ngồi ăn.

“Ai nói là phải trả tiền? Cô mau lên xe đi.”

“A? Dạ, dạ.” Tôi gật đầu lia lịa, rồi vội vàng lên “xe”, thực ra nó giống một “ngôi nhà” mới đúng.

Tôi quan sát khoang xe thật kỹ, phát hiện ra đây chính là một phòng khách lớn, so với những xe buýt trước đây tôi đã từng ngồi, thì chiếc xe này được thiết kế dễ chịu hơn và cũng thuận tiện hơn. Toàn bộ ghế ngôi được thiết kế theo kiểu dáng của sofa, giữa hai hàng ghế còn có cả bàn, hành khách có thể gục lên bàn để ngủ, hành khách cũng có thể ngồi xung quanh bàn nói chuyện hoặc chơi trò chơi.

Ở phía cuối khoang xe còn có một tủ kính, bên trong bày một số đồ ăn vặt, nước ngọt và đồ chơi. Tôi nhẩm tính, trên xe có rất nhiều trẻ con, nhưng chỉ có hai, ba người lớn. Có một cô bé chắc là học sinh cấp hai đang kể chuyện cười, khi kể đến đoạn cao trào, mọi người xung quanh đều cất tiếng cười vang.

Đây đâu có giống như mối quan hệ xa lạ giữa các hành khách, đây phải gọi là sum họp gia đình mới đúng! Chuyến xe này chắc là được gia đình nào đó bao trọn gói rồi, cho nên giữa đường tôi lên xe mới không phải mua vé.

Vừa nghĩ đến việc có thể mình đã chen vào cuộc sum họp của một gia đình xa lạ, tôi bỗng cảm thấy không biết nên làm thế nào.

“Sao chị không ngồi xuống?” Cô bé vừa kể chuyện cười quay lại nhìn thấy tôi, thân thiện vẫy vẫy tay.

“Ả, chị...” Thực sự là rất khó xử, tôi không biết mình nên ngồi ở đâu.

“Chị đến đây đi. Chị biết kể chuyện cười không? Chúng em đang thi kể chuyện cười, nếu chị biết thì tham gia vói chúng em đi.”

“Chị... không biết kể chuyện cười...” Cho dù tôi có biết kể, có lẽ cũng là chuyện chẳng buồn cười chút nào.

“Thế chị ngồi bên cạnh chúng em và cùng cười vói mọi người là được rồi.”

“Ừ.” Thấy được ý tốt của cô bé, tôi tìm một chỗ để ngồi xuống, hơi nghiêng người nhìn về phía bọn họ.

“Chị cũng đến “Mỹ quốc đại điểu” đúng không?” Cô bé đó tiếp tục hỏi tôi.

“Hả?”

“Mỹ quốc đại điểu” là tên một thành phố sao? Thực ra, tôi chẳng hiểu chút gì về nơi đó cả.

Tôi không biết nên trả lời cô bé thế nào, chỉ còn cách chuyển chủ đề một cách ngốc nghếch: “Mọi người đều là người một nhà à?”.

“Người một nhà?” Cô bé không hiểu nên chớp chớp mắt, sau đó quay lại nhìn mọi người trên xe, rồi như hiểu ra vấn đề và cười lớn. “Không ạ, em đi cùng bạn em, nhưng bạn ấy thích yên tĩnh, nên lên tầng trên để ngủ rồi. Còn những người khác thì đều là sau khi lên xe mới quen.”

Hóa ra là vậy, đây quả thực là chuyến xe rất đặc biệt và kỳ lạ, thật không ngờ có thể khiến cho các hành khách xa lạ trở nên thân thiện đến như vậy. Còn lúc này, tôi cũng mới phát hiện ra trong khoang xe còn có cầu thang dẫn lên tầng hai. Không biết trên tầng hai thế nào nhỉ?

Bọn họ tiếp tục kể các câu chuyện cười, tôi thì chỉ nhớ đến việc của Hứa Dực.

Không biết cậu ấy có chờ tôi ở phía trước không? Hay là tôi lại cách cậu ấy càng lúc càng xa?

Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng còi xe vào trạm vang lên: “Đến trạm “Mỹ quốc đại điểu” rồi, mời hành khách xuống xe. Một tiếng nữa chuyến xe Fly sẽ khởi hành đến trạm tiếp theo”.

Mọi người trên xe lần lượt xếp hàng xuống xe, vì tôi không tập trung nên bị rớt lại cuối cùng, còn không kịp nói lời từ biệt với cô bé đó.

Sau khi xuống xe, tôi đứng ỏ chỗ nghỉ chân của trạm xe, không biết nên làm gì. Ngẩng đầu nhìn chuyến xe Fly vô cùng kỳ quặc đó, chỉ nhìn thấy bác lái xe lại đang ăn xoài một cách ngon lành. Đúng là một bác lái xe ham ăn.

Ôi, dù sao thì cũng còn một tiếng nữa xe mới chạy, hay là đi dạo gần đây xem sao. Nếu may mắn, không biết chừng lại có thể gặp được người đang muốn tìm kiếm.

Rời trạm xe được khoảng mấy mét, một sân bay rộng mênh mông xuất hiện trước mặt tôi. Một chiếc máy bay chạy trên đường băng một lúc thì bay vút lên trên trời, trên thân máy bay có một hàng chữ - USA.

Tôi bỗng hiểu Ịra vân đề. Ể'Mỹ quốc đại điểu” có khi là chỉ máy bay bay sang Mỹ.

Đứng ở cửa sân bay mây phút, tôi bất giác cảm thấy buồn bực. Trong sân bay, người ra người vào tấp nập, ai cũng có nơi để đi, để đến, còn tôi đứng giữa bọn họ, giống như một đứa trẻ lạc đường không biết đi về đâu.

Hứa Dực, có khi nào cậu đang ở đây không? Nếu như cậu ở đây, thì nhất định tớ sẽ tìm thấy cậu. Chỉ có điều, lúc này tớ rất sợ cái cảm giác cô đơn trống trải này, không có cảm giác về phương hướng.

Pin... pin... pin!!!

Chính vào lúc tôi quay người lại, một chiếc xe con đỗ cách chỗ tôi đứng không xa, tiếp đó, một người đàn ông và một người đàn bà chừng ba mươi tuổi bước xuống, họ không vội vàng vào bên trong, mà quay vào ghế ngồi đằng sau xe nói gì đó, thậm chí người phụ nữ đó còn đưa tay kéo một vật gì.

Cuối cùng, cô ấy kéo mạnh một cái, một đứa bé với vẻ miễn cưỡng bị kéo ra khỏi xe.

Đó là một cậu bé chừng bốn, năm tuổi, mặc một bộ vest nhỏ rất đẹp, nhìn rất đáng yêu, chỉ có điều mặt mũi thì nhăn nhó, giống như đang bị ép làm một việc không thích. Cậu bé vùng vẫy rất dữ dội nhưng chẳng có chút tác dụng gì. Người đàn ông như lực sĩ bế cậu bé lên chẳng tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng giống như xách một con gà vậy.

Thực sự rất đáng đồng tình. Nhớ hồi còn nhỏ, mỗi khi tôi trốn mũi tiêm của cô y tá, bố cũng dồn hết sức để giữ tôi lại, nhưng bây giờ nhìn người đàn ông lực lưỡng giống như võ sĩ quyền anh thế này, xem ra còn kinh khủng hơn nhiều.

Có điều việc mà bây giờ tôi cần làm không phải là xem các cảnh tượng náo nhiệt, mà phải nhanh chóng tìm ra Hứa Dực mới đúng.

Tôi vừa đi về phía trước vừa nghĩ, nếu như tìm thấy Hứa Dực, nếu thực sự tìm được cậu ấy, thì câu đầu tiên tôi nên nói với cậu ấy là gì nhỉ? Có khi nào Hứa Dực không thèm để ý đến tôi nữa? Có khi nào lại đang giận tôi? Có khi nào nào nhìn thấy tôi cậu ấy bỏ chạy thật xa? Có khi nào...

Tôi suy đoán linh tinh, nhưng thực tế là... trong quá trình tìm kiếm ở nơi rộng mênh mông thế này, thì đến dáng người hao hao giống với Hứa Dực cũng chẳng thấy đâu.

Hứa Dực cậu thực sự giận tớ rồi sao?

Xin lỗi cậu. Nếu gặp lại cậu, tớ muốn nói với cậu câu này. Từ trước đến giờ, cậu đều lặng lẽ hy sinh vì tớ, còn tớ thì luôn đón nhận tình cảm của cậu một cách bị động, chứ chưa bao giờ để ý đến tình cảm của cậu, chưa bao giờ đứng vào vị trí của cậu để nghĩ cho cậu...

Hứa Dực, xin cậu đừng giận tớ, đừng tránh mặt tớ.

Sau khi đi lượn một vòng, tôi lại quay lại điểm xuất phát, trong lòng không tránh khỏi cảm giác nản lòng.

Chinh vào lúc này, một thân hình nhỏ bé từ cửa sân bay lao đến, lao thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra xung quanh không có ai cả.

Ơ, đó chẳng phải là cậu bé mặc bộ vest nhí vừa rồi sao? Thế bố mẹ cậu bé đâu?

Tôi đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì cậu bé đã chạy đến bên tôi. Cậu bé lao vào tôi giống như một cơn gió, sau đó, cậu ôm chặt lấy chân tôi.

“Cậu bé!” Tôi thử kéo cậu nhóc ra, nhưng cậu ôm tôi rất chặt, đôi bàn tay nhỏ như cố gắng hết sức ôm chặt lấy chân tôi, làm thế nào cũng không kéo ra được.

Đúng là một cậu nhóc kỳ lạ. Sao lại chẳng có chút dè chừng gì với người lạ vậy?

“Nhóc!” Tôi cố gắng hắng giọng to hơn, nhưng cậu bé vẫn ra sức ôm ghì lấy chân tôi, không chịu buông ra.

Cậu nhóc này sau này lớn lên có khi sức khỏe phải ngang bằng với lực sĩ Poyeye cũng nên.

“Cậu bé, em tên là gì? Bố mẹ em đâu?” Tôi xoa nhẹ lên đầu cậu nhóc, ra dáng một người chị lớn, nhưng ngay lập tức cậu ta lại kéo chặt tay tôi, như không có ý định buông ra.

“Em không nói cho chị biết.” Cậu buồn bã trả lời, sau đó mím chặt môi không nói thêm gì nữa.

Tôi thực sự muốn dùng hết sức để kéo tay cậu bé ra, nhưng như vậy thì có khi nào lại bị những người đang qua lại hiểu nhầm là tôi đang ức hiếp trẻ con. Ôi, đau đầu quá đi mất.

“Em muốn ăn kẹo bông.” Một lát sau, cậu bé lắc lắc tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương.

Trời...

Thế này thì khó cho tôi rồi.

“Nhưng chị lại chẳng có tiền...” Tôi dùng tay trái vẫn chưa bị cậu bé nắm xoa nhẹ lên cái đầu bé tẹo của cậu ta. “Chị thực sự xin lỗi em, chị không biết làm thế nào đế mua kẹo bông cho em.”

Cậu bé chớp chớp mắt, rồi đột nhiên bật cười. Lúc đó, nụ cười của cậu bé làm chói lòa cả mắt tôi, giống như trên nóc nhà vừa mới thông một lỗ lớn, tất cả ánh sáng đều đang tập trung chiếu rọi lên mặt cậu nhóc, rực rỡ mà chói lóa.

Tôi bỗng nhiên ngẩn người. Sau này lớn lên, cậu bé này sẽ dùng nụ cười của mình để làm xiêu lòng bao nhiêu cô gái đây? Thật may mắn, cậu ta kém tôi khá nhiều tuổi. Có điều, tôi vẫn thấy hơi luyến tiếc. Tôi thực sự rất muốn biết sau này lớn lên cậu bé sẽ có vóc dáng thế nào.

Cậu bé vẫn giữ nguyên nụ cười như vậy, nói với tôi: “Em có tiền, chúng ta đi mua kẹo bông đi”.

“Việc này...” Tôi có chút do dự.

Giống như sợ tôi không tin, cậu bé vội vàng cho tay vào trong túi quần, sau đó lấy ra một nắm tiền xu, cuống cuồng nói với tôi: “Chị à, chị nhìn đi, em có tiền đây này, trong túi quần em vẫn còn tiền đấy”.

Xem ra nhất định phải đi mua kẹo bông rồi.

Tôi cúi thấp người xuống, cười nhắm tịt cả mắt lại, nói với cậu bé: “Được rồi, thế thì chị đưa em đi mua kẹo bông nhé”.

“Dạ vâng. Thế là chị gái xinh đẹp đưa em đi mua kẹo bông rồi!” Cậu bé nhảy cẫng lên, khuôn mặt cậu vui đến nỗi giống như hoa hướng dương nở dưới ánh mặt trời.

Tôi dắt cậu bé đến một cửa hàng trước mặt, mua cho cậu hai chiếc kẹo bông màu hồng nhạt.

Cậu hé bóc một chiếc kẹo ra, hít một hơi thật sâu, sau đó thốt lên vô cùng thỏa mãn: “Thơm quá!”.

Ha ha, thật là đứa bé đáng yêu, bộ dạng ăn kẹo bông cứ như đang ăn xiên thịt dê nướng vậy.

“Chị ơi!”

“Gì vậy?”

Tôi cúi đầu nhìn cậu, cậu bé giơ chiếc kẹo bông còn lại trong tay lên trước mặt tôi, nở nụ cười tươi rói, nói với tôi: “Chị ăn đi!”

“A!” Tôi ngẩn người.

Chiếc kẹo bông mềm mại đáng yêu, còn cả khuôn mặt hồng hào non nớt trước mặt, đễ dàng chạm tới nơi yếu đuối nhất trong trái tim tôi.

“Chị ơi, ăn thứ đồ ngòn ngọt, trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp đấy ạ, như vậy sẽ rất vui, rất vui, sẽ ngày càng trở nên xinh đẹp!”

Đúng là tên tiểu quỷ đặc biệt, lại còn có kiểu suy diễn đó nữa.

Không biết cậu bé có biết những lời nói như vậy được coi là những lời đường mật không. Có lẽ lớn thêm chút nữa, cậu sẽ luôn miệng nói những câu này cho các cô gái nghe đây.

Nói không chừng, cũng giống như phong cách của Hứa Dực...

Dòng suy nghĩ của tôi bỗng chốc bay xa. Nghĩ đến hình ảnh lúc Hứa Dực tan biến đi, trái tim tôi lại bắt đầu đau nhói.

A! Tôi còn phải đi tìm Hứa Dực kia mà!

“Cậu bé, hãy nói cho chị biết tên của em, chị đưa em đi tìm bố mẹ em nhé!”

Tôi nhận lấy chiếc kẹo bông từ tay cậu bé, xoa đầu cậu, nói: “Cảm ơn chiếc kẹo của em, nhưng chị còn có việc phải làm, không thể ở thêm vói em đươc nữa. Hơn nữa, em chạy ra ngoài chơi như vậy, người lớn sẽ lo lắng lắm đấy”.

Cậu bé tinh nghịch chớp chớp mắt.

“Không sao đâu ạ, họ chẳng lo lắng gì cho em đâu. Nếu lo lắng, họ đã không đưa em đến nơi em chưa từng đến bao giờ. Chị ơi, chúng ta đi chơi đi!”

“Chị ơi, ở đằng kia có công viên, chị đưa em đến đó chơi chị nhé?”

Hỏng rồi, tên tiểu quỷ này càng lúc càng có nhiều yêu cầu!

“Em không nói cho chị biết tên em, chị mặc kệ em đấy.” Tôi giả vờ tức giận để dọa cậu bé.

Tôi vẫn còn phải đi tìm Hứa Dực nữa, mà thời gian thì sắp đến rồi, tôi còn phải quay trở lại chuyến xe Fly để đi đến trạm tiếp theo. Thật khó khăn quá. Tôi biết phải nói với cậu bé bám đuôi này thế nào đây?

“Không được sao hả chị?” Cậu bé chu môi, trong đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt trong suốt. “Nhưng lần này em đi máy bay rồi, sau này có thể không bao giờ quay lại nữa. Nếu như vậy, sau này em sẽ không thể đến công viên ở đây chơi được nữa. Chị ơi, chị thực sự không đưa em đi sao? Em sẽ ngoan mà, em thực sự sẽ rất ngoan.”

Đáng thương quá...

Đôi mắt vô tội thơ ngây của cậu bé thật là đáng thương, nét mặt buồn bã khiến tôi không nỡ từ chối.

“Được... được rồi, chị dẫn em đi.” Nếu không đưa cậu bé đi, e rằng trong lòng tôi cũng không thanh thản được.

Để lương tâm không bị cắn rứt, tôi đã dẫn cậu đi về hướng công viên. Lúc trước, khi ở trên chuyến xe Fly, tôi nhìn thấy phong cảnh bên ngoài thay đổi theo bốn mùa, bây giờ, đi bộ trên đường phố, ở cự ly gần, càng cảm thấy thần kỳ hơn. Vùng ở sân bay là mùa xuân, hoa đào và hoa anh đào hai bên đường đua nhau nở rộ. Nhưng ở trong công viên, lại là cảnh sắc cuối thu, lá cây ngô đồng đang rụng lả tả.

Có lẽ là đi bộ lâu đã thấm mệt, tên tiểu quỷ vừa nhìn thấy ghế đá trong công viên đã lao đến ngồi xuống luôn, đung đưa đôi chân nhỏ, không chịu xuống. Tôi cùng ngồi ngắm cảnh với cậu bé. Những gợn sóng lăn tăn ở mặt hồ xa xa khiến tôi chìm vào cảm giác mơ màng.

Đối với tôi, đến nơi đây là một việc thật khó có thể tưởng tượng nổi. ,

“Chị ơi, chị có thích em không?”

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, tôi bất giác bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra mối phiền phức - cậu nhóc ưa nói linh tinh này vẫn chưa được giải quyết.

Tôi quay sang, làm mặt quỷ với cậu bé.

“Chị thích những bạn nhỏ biết nghe lời.”

“Chị ơi, có lần em nghe thấy trên ti vi có nói...” Cậu bé ngừng một lát, nhấn mạnh ngữ điệu. “Con người phải biết cảm ơn! Chị đã ăn kẹo bông của em, có phải là cần phải cảm ơn em không?”

Trong mắt tên tiểu quỷ thoáng lướt qua tia nhìn giảo hoạt, nhanh đến độ khiến tôi có cảm giác như mình nhìn nhầm.

Hừ! Đúng là tên nhóc người thì nhỏ mà nhiều mưu kế! Nhưng...

Thôi được, con người phải biết cảm ơn, huống hồ, cậu bé chỉ là một tên tiểu quỷ...

Tôi nghĩ vậy, hít thở thật sâu, nở nụ cười tự cho là ngọt ngào viên mãn, nói với cậu: “Em ngoan như vậy, chị “đương nhiên” là thích em rồi”.

Khuôn mặt non nớt lập tức nở nụ cười ngọt ngào. Cậu nhóc chăm chú nhìn tôi, dường như định nói một việc gì vô cùng trọng đại: “Em cũng thích chị!”.

Không biết tại sao, tôi chợt cảm thấy ngại ngùng, quay mặt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui