Ba mẹ Quý Hiểu Âu hơn 1h sáng mới nhận được thông báo của cảnh sát.
Hai người loạng choạng chạy tới bệnh viện, được cảnh sát dẫn vào nhà xác ngay bên cạnh phòng phẫu thuật.
Quý Hiểu Âu nằm im trên giường phẫu thuật, toàn thân cô được phủ một tấm khăn trắng, sạch sẽ, bình yên và thanh thản, như đang chìm trong mộng đẹp.
Triệu Á Mẫn đứng bên giường mổ, khe khẽ gọi: “Con gái ơi.”
Giọng bà run rẩy cất lên se sẽ, ẩn chứa nỗi đau, sợ hãi và tuyệt vọng.
Bà đưa tay chạm lên hai má con gái, làn da dưới tay bà lạnh lẽo, không còn là đứa con gái ấm áp mềm mại của bà nữa.
Mấy chục hôm trước, hai mẹ con chỉ to tiếng một trận như mọi lần, không ngờ khi gặp lại đã là âm dương cách biệt.
Con gái không còn nữa, những tháng ngày già nua của bà cũng trở thành hư ảo.
“Mẹ nói vậy với con cũng chỉ vì giận quá, nhưng thật tình mẹ chưa bao giờ giận con cả…” Bà lắc lư cơ thể đã lạnh của con gái, “Hiểu Âu, con đừng như vậy, con về với mẹ, chúng ta cùng về nhà… Con gái, con gái ơi, mẹ xin lỗi…”
Giữa bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ có một làn khói trắng khó thấy ở đô thị bay lên, đó là hồn vía Quý Hiểu Âu rời khỏi thể xác, không thể níu kéo, cũng chẳng thể giữ lại.
Ông Quý Hiểu Lâm cố đỡ lấy người vợ đang đau lòng quá độ của mình, mặc dù tầm mắt ông cũng đã nhòe đi vì nước mắt, khuôn mặt cau có vì nỗi đau quá lớn.
Có lẽ cơn ác mộng khó chấp nhận nhất của bậc làm cha mẹ là nỗi đau mang tên “người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh”.
Cảnh sát Triệu Đình Huy của đội Hình sự đứng sau lưng họ cũng rơm rớm nước mắt.
Ông liếc mắt ra dấu với người cảnh sát đứng cạnh, người nọ vội gật đầu, hai người cùng bước ra khỏi nhà xác, đi tới chỗ Trình Duệ Mẫn.
“Cậu là nhân chứng tại hiện trường?” Triệu Đình Huy hỏi anh.
Trình Duệ Mẫn gật đầu, “Vâng, đúng vậy.”
“Tôi đã đọc biên bản của đồn công an, cậu cho rằng vụ này có liên quan đến một vụ án khác?”
“Vâng.”
“Vậy phiền cậu theo chúng tôi về sở cảnh sát thành phố một chuyến, tiến hành thẩm vấn kỹ càng hơn.”
Trình Duệ Mẫn đứng dậy, “Tôi sẽ hợp tác.”
Căn cứ kết quả thẩm vấn Trình Duệ Mẫn và lịch sử trò chuyện trên tài khoản QQ của Trạm Vũ, người gây ra vụ án ở nhà hàng Âu trở thành đối tượng tình nghi lớn của cảnh sát, đồng thời cũng là nghi can lớn nhất trong vụ án của Trạm Vũ, cảnh sát quyết định đồng thời xử lý cả hai vụ.
Phân cục cảnh sát phía Đông nhanh chóng chuyển giao hồ sơ vụ Quý Hiểu Âu bị hại ở nhà hàng Âu cho tổ chuyên án 29/12.
Tổ chuyên án trích xuất camera theo dõi ở trung tâm thương mại.
Từ camera có thể thấy, người đàn ông mặc đồ đen rất có khả năng là hung thủ biết rất rõ đường đi nước bước trong trung tâm thương mại cũng như nhà hàng Âu.
Từ bãi đỗ xe vào nhà hàng, hắn không đi vào thang máy bị camera theo dõi, mà đi lên tầng một bằng cầu thang thoát hiểm, trùng hợp là cầu thang thoát hiểm lại chính là nơi trung tâm thương mại không bố trí camera theo dõi.
Mặc dù camera trước cửa nhà hàng có quay được hình ảnh hắn nhưng camera được bố trí quá cao, hắn lại đội mũ lưỡi trai che kín mặt nên hình ảnh chiết xuất được từ đây không có tấm nào thấy được rõ khuôn mặt hắn.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Còn chuyện xảy ra sau khi Quý Hiểu Âu đuổi tới tầng hầm của nhà hàng, ngay cả Trình Duệ Mẫn cũng không tận mắt chứng kiến, cảnh sát chỉ có thể mô phỏng hiện trường theo dấu vết để lại mà thôi.
Dường như hai người có dừng lại một lát trước cửa nhà vệ sinh nam, sau đó Quý Hiểu Âu bị lôi vào trong buồng vệ sinh nam.
Có thể thấy hung thủ hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể người, đâm một phát chí mạng, lưỡi dao đâm thẳng giữa trái tim, không lệch chút nào.
Sau khi gây án, hắn mở cửa thông gió trong buồng vệ sinh tẩu thoát thành công.
Bên ngoài cửa sổ là khúc cua của bãi đỗ xe, là nơi để những thứ nhân viên vệ sinh tòa nhà ít khi dùng tới như thang và chổi tre… nên rất ít có người hay xe cộ qua lại khu vực này.
Người mặc đồ đen trong camera sau khi trèo ra từ cửa thông gió liền đội mũ liền áo che kín mặt, chỉ thấy hắn biến mất sau một chiếc xe, kể từ giây phút đó người mặc đồ đen không còn xuất hiện trong camera của trung tâm thương mại nữa.
Hành động kín kẽ gần như không để lại bất cứ dấu vết nào tại hiện trường gây án như vậy, chứng tỏ hung thủ là người rất thận trọng, có tư duy rõ ràng mạch lạc.
Thực tế ngay cả người có mặt tại hiện trường là Trình Duệ Mẫn cũng không nhìn thấy diện mạo của hung thủ, anh cũng không hiểu tại sao rõ ràng đã thống nhất từ trước, nhưng khi Quý Hiểu Âu vừa thấy người mặc đồ đen ấy liền đứng phắt dậy đuổi theo hắn ta.
Nhưng rất may lúc đuổi theo nghi phạm, Quý Hiểu Âu không kịp cầm theo điện thoại, vì vậy chiếc điện thoại có đoạn video quay lại không rơi vào tay hắn.
Nhờ có điện thoại của Quý Hiểu Âu, cảnh sát lấy được đoạn video quay lại nghi phạm có vẻ khá rõ ràng, mặc dù góc quay là từ dưới hất lên khiến mặt mũi hắn ta hơi biến dạng, nhưng cũng nhìn được ngũ quan.
Trông có vẻ khua chiêng gõ trống, mọi việc được tiến hành theo trình tự nhưng hoạt động điều tra tuần tự của cảnh sát cũng chỉ có thể đi tới đây.
Vấn đề quan trọng nhất là không ai nhận ra người trong video cả.
Mặc dù qua việc dựng lại hiện trường gây án, cảnh sát cho rằng rất có thể Quý Hiểu Âu có quen biết nghi phạm, nhưng Trình Duệ Mẫn, ba mẹ Quý Hiểu Âu và những người thân thiết với cô đều không biết người đàn ông trong video là ai.
Tổ chuyên án gửi ảnh của nghi can cho các phân cục điều tra nhưng Bắc Kinh đất chật người đông, biết phải tìm người trong bức ảnh mờ ảo kia ở đâu?
Mặc dù khi còn sống Quý Hiểu Âu từng kể cho Trình Duệ Mẫn về nguồn gốc của số QQ kia, khiến cảnh sát buộc phải điều tra lại vụ án của Phương Ny Á – người vốn đã được kết luận là tự sát, nhưng sau khi kiểm tra tất cả mọi vấn đề xung quanh chị, cảnh sát chỉ có thể chứng minh chị thực sự mắc bệnh trầm cảm, luôn điều trị bằng thuốc, hơn nữa tinh thần trước khi tự sát thực sự không bình thường, vẫn chưa tìm được bất cứ bằng chứng đáng tin cậy nào có thể giúp ích cho việc điều tra vụ án Quý Hiểu Âu bị sát hại.
Cuối cùng cảnh sát chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là số QQ của nickname “Tình yêu bị ngăn cấm là không hối hận”.
Chỉ cần hắn đăng nhập, đội công an mạng có thể dò được địa chỉ IP, qua đó tìm được người.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, avatar của số QQ này luôn là một màu xám, không một lần sáng lên.
Sau khi khám nghiệm pháp y xong, loại bỏ các khả năng gây thiệt mạng khác, thi thể của Quý Hiểu Âu sẽ được hỏa táng trong vòng một tuần, dưới sự đồng ý của người thân.
Đêm trước ngày hỏa táng, nhà họ Quý được ba vị khách không mời ghé thăm.
Mẹ của Nghiêm Cẩn được Nghiêm Thận và luật sư Chu đưa tới, cùng một chiếc hộp gỗ.
Trong hộp là chiếc vòng tay ngọc bích xanh biếc.
Bà dùng bộ phận duy nhất còn cử động được là tay phải, run rẩy đặt chiếc hộp vào tay Triệu Á Mẫn.
Nghiêm Thận nói chuyện thay mẹ, “Mẹ cháu nói trong lòng bà từ lâu đã coi Hiểu Âu như con dâu, chiếc vòng này là tín vật Nghiêm gia truyền lại cho con dâu, mẹ cháu muốn để chiếc vòng tay này bầu bạn với Hiểu Âu trên đoạn đường cuối cùng.”
Triệu Á Mẫn nhìn chiếc hộp trên tay rồi ngẩng lên nhìn ba người trước mặt, đôi mắt thẫn thờ của bà bỗng thay đổi, như đang trông thấy loài thú dữ, bà ném mạnh chiếc hộp gỗ ra xa: “Cút đi! Tôi không muốn liên quan gì tới nhà mấy người! Nếu không vì Nghiêm Cẩn kia, sao Hiểu Âu có thể gặp chuyện thế này? Các người trả lại con gái cho tôi…”
Tuy cũng rất đau lòng nhưng ông Quý Triệu Lâm vẫn còn giữ được bình tĩnh ngăn vợ mình lại, “Bà không được làm vậy, đây là sự cố ngoài ý muốn, đâu có liên quan gì tới nhà người ta.
Bà cũng đọc thư Hiểu Âu để lại rồi đấy thôi, có lẽ con gái… có lẽ con gái cũng bằng lòng như vậy…”
Một phong thư màu trắng, trên đó viết: Kính nhờ luật sư Chu chuyển cho Nghiêm Cẩn.
Đọc xong bức thư luật sư Chu chỉ biết thở dài rồi đưa lại cho Nghiêm Thận.
Nghiêm Thận đọc thật chậm, gần như nghiền ngẫm từng chữ, đọc xong chị chẳng nói gì, lập tức đi tới trước di ảnh của Quý Hiểu Âu cúi đầu thật sâu:
“Xin lỗi em, Hiểu Âu, chị thật lòng xin lỗi em!”
Đêm trước ngày mở phiên tòa thẩm vấn, Nghiêm Cẩn được chuyển tới một nhà giam khác ở Bắc Kinh.
Để an toàn, anh được xếp ở trong một phòng giam nhỏ.
Trong phòng có một phạm nhân khác là công chức bị bắt giam vì tội tham ô nên so với các phòng giam lớn khác, điều kiện phòng này khá hơn nhiều.
Kể ra Nghiêm Cẩn cũng may mắn, vì bị giam mấy tháng, nếu không tính đến lần bị bệnh kia khiến anh gầy đi 4, 5kg thì cũng không phải chịu khổ quá nhiều.
Quyết định khởi tố cuối cùng của viện kiểm sát từng khiến anh khó chịu vài ngày, nhưng chỉ mấy hôm sau Nghiêm Cẩn đã nghĩ thoáng ra rất nhiều.
Có câu là phúc không phải họa, là họa không tránh được, chẳng phải vẫn còn phiên thẩm vấn cuối cùng kia số phận của anh mới được định đoạt mà.
Đối với những chuyện chưa phải là sự thật, xưa nay anh lười nghĩ nhiều, có nghĩ cũng vô dụng lại khiến bản thân ăn không ngon ngủ không yên, anh cảm thấy như thế chính là tự hành hạ bản thân.
Hôm nay nhận thông báo được gặp luật sư, anh bấm ngón tay tính toán, chắc hẳn đây là lần gặp cuối cùng trước khi ra tòa.
Song điều khiến anh thấy lạ là lần này cảnh sát chỉ đeo còng tay, không xích chân mình nữa.
Nhưng vì vội đi gặp luật sư, Nghiêm Cẩn chỉ thấy ngạc nhiên đôi chút, cũng không có thời gian phân tích tại sao họ lại đối xử tử tế với mình như vậy.
Khi anh bước vào phòng gặp mặt, thấy luật sư Chu – người luôn ăn mặc rất thoải mái – hôm nay lại diện vest chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, mỉm cười thân thiện với mình, Nghiêm Cẩn mới nhận ra dường như đã có một bước ngoặt nào đó.
“Luật sư Chu.” Anh ngồi xuống ghế, mỉm cười hỏi: “Sao mà vui thế? Ông tái hôn à?”
Luật sư Chu không bận tâm lời chọc ghẹo của Nghiêm Cẩn, nhìn anh với ánh mắt rất đỗi trang trọng, “Vụ án Trạm Vũ bị hại phía cảnh sát tìm được bằng chứng mới dẫn đến bước ngoặt quan trọng trong đường lối phá án.
Vì vậy viện kiểm sát đã hủy bỏ quyết định khởi tố cậu.”
Nghiêm Cẩn lập tức trợn tròn mắt nhìn luật sư Chu, anh nghe rõ, cũng đã hiểu rồi.
Gương mặt và hình bóng những nghi phạm và cảnh sát xung quanh anh bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn luật sư Chu trước mắt là rõ ràng.
Luật sư Chu lại mỉm cười: “Có lẽ cậu sắp được thả rồi.
Nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc.
Kể ra vụ này cũng lạ, tôi đâu phải luật sư gì, chỉ là người thúc giục thôi.”
Cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng định thần lại, mỉm cười bảo: “Ở hiền gặp lành mà.
Tôi là tấm gương lớn đây.
Đại nạn không chết ắt sẽ hưởng phúc cuối đời.
Chà, đây đã là lần thứ hai rồi, ông trời thật tốt với tôi quá!”
“Muốn vui thì phải đợi khi nào tổ chuyên án bắt được hung thủ cái đã.” Luật sư Chu hừ một tiếng, “Vụ án kiểu này kéo dài một năm, năm rưỡi là bình thường.”
Nụ cười trên môi Nghiêm Cẩn liền tắt hẳn: “Hỏi thật nhé luật sư Chu, tôi còn bị giam bao lâu nữa? Có thể được thả trước tháng chín không?”
Luật sư Chu lắc đầu: “Khó nói lắm, phải xem khả năng điều tra của tổ chuyên án.
Nhưng sao cậu lại muốn được thả trước tháng chín?”
Nghiêm Cẩn vò đầu, có vẻ bối rối: “Cuối tháng chín là sinh nhật bạn gái, năm ngoái tôi đã làm hỏng sinh nhật của cô ấy, năm nay phải bù lại chứ.
À đúng rồi, thủ tục sang tên làm xong chưa?”
Luật sư Chu bần thần một lát mới trả lời: “Chưa kịp làm.”
“Vậy cũng tốt.
Nếu tôi được thả, có làm hay không cũng vậy thôi.
Tài sản chung của vợ chồng chẳng lẽ còn phải phân biệt là của vợ hay của chồng sao?”
Luật sư Chu nhìn anh, Nghiêm Cẩn vốn là người vô tâm vậy mà giờ trên mặt cũng có vẻ ngại ngùng bối rối, nụ cười tươi rói trên môi như thay ngàn lời muốn nói.
Ánh mắt ông nhìn Nghiêm Cẩn vừa đầy mâu thuẫn, cũng ẩn chứa thật nhiều xót thương.
Lá thư Quý Hiểu Âu để lại trước khi ra đi vẫn nằm gọn trong cặp sách, ông đã chạm vào nó vài lần nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm lấy ra đưa Nghiêm Cẩn..