Trên đường trở về lớp tự học, Tôn Gia Ngộ hỏi câu cuối cùng: “Trình Duệ Mẫn, sao cậu không thích chơi với mọi người? Như trước khi đến giờ tự học, mọi người thường rủ nhau đi chơi game, vui lắm đấy.
Sao cậu cứ vùi đầu trong lớp đọc sách mãi làm gì?”
Trình Duệ Mẫn cúi mặt đá hòn sỏi dưới chân, ngập ngừng một lúc mới đáp: “Có lẽ từ nhỏ tôi đã không có bạn bè chơi cùng nên không quen hòa vào đám đông, chỉ thích ở nhà một mình đọc sách thôi.
Nhưng một ngày tôi chợt nhận ra càng đọc nhiều sách thì khoảng cách với mọi người lại càng xa xôi, chuyện họ nói tôi không quan tâm, họ cũng không hiểu được những thứ tôi thích, tôi cảm giác như bản thân rơi vào một hố đen, không thể bò lên được nữa…”
Tôn Gia Ngộ đứng lại, cắn lên môi dưới tạo thành một vệt vết răng, dường như bản thân cậu đã ra một quyết định nào đó.
“Trình Duệ Mẫn, tớ làm bạn cậu được không?” Cậu vừa cười vừa nói.
Trình Duệ Mẫn có vẻ bị giật mình, ngước lên nhìn Tôn Gia Ngộ với ánh mắt ngạc nhiên, đúng kiểu mắt chữ O miệng chữ A.
Đến cả Tôn Gia Ngộ cũng giật mình với ánh mắt đó của Trình Duệ Mẫn, cậu không ngờ một câu nói rất đỗi bình thường của mình lại khiến đối phương phản ứng dữ dội như vậy.
Ngập ngừng một lát, cậu nói: “Cậu cứ suy nghĩ đi, dù sao tớ vẫn ở đây.”
Mặc dù Tôn Gia Ngộ đã chủ động kết bạn nhưng Trình Duệ Mẫn vẫn lủi thủi một mình như trước.
Vài lần Tôn Gia Ngộ muốn rủ cậu ra ngoài chơi trong giờ ăn tối đều bị Trình Duệ Mẫn từ chối vì lý do bận làm bài tập.
Lớp học trước khi trời tối hẳn le lói ánh sáng, trong sự tĩnh lặng không một bóng người thường chỉ có một mình bóng dáng cô độc của cậu.
Có lần tình cờ đi qua, Diêm Thanh chợt nhận ra ánh mắt Trình Duệ Mẫn không hề chú ý vào sách vở, lúc thì cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi lại nhìn chằm chằm lên mặt bàn học, là dáng vẻ tâm hồn treo ngược cành cây.
Việc này khiến Diêm Thanh rất không hài lòng, cảm thấy thời gian gần đây Trình Duệ Mẫn không còn nhiệt tình học hành như trước, hơn nữa điểm số của kỳ thi giữa học kỳ cũng vừa có, Trình Duệ Mẫn từ hạng 2 kỳ trước tụt xuống hạng 5, nghĩ tới chuyện các giáo viên khác nói cậu yêu sớm, Diêm Thanh liền quyết định phải nói chuyện tử tế với ba mẹ cậu trong cuộc họp phụ huynh sắp tới.
Về phía Tôn Gia Ngộ, tuy nhiều lần bị Trình Duệ Mẫn từ chối phũ phàng, cậu vẫn không từ bỏ hy vọng, một lòng cố gắng muốn xây dựng tình bạn gắn bó giữa hai người.
Trưa nay, cậu lại cầm một đĩa nhạc tới gặp Trình Duệ Mẫn.
“Trình Duệ Mẫn, cậu giỏi tiếng Anh, thử dịch giúp tớ lời bài hát này đi.”
Trình Duệ Mẫn ngước lên nhìn cậu rồi cúi xuống nhìn tên bài hát được in trên mặt đĩa, đó là một bài tình ca hát đôi bằng tiếng Anh, có tên Tonight I celebrate my love for you.
Cậu nhìn thoáng qua rồi nói: “Lời bài này đơn giản mà, gần như không có từ lạ, đáng lẽ cậu phải dịch được chứ.”
“Tớ biết là đơn giản nhưng có mấy câu dịch không trôi chảy được, cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó.” Tôn Gia Ngộ chỉ vào một câu trong đó: “Cậu xem câu này, We’ll leave the world behind us, when I make love to you, ý là khi anh tạo ra tình yêu cho em, chúng ta bỏ lại thế giới đằng sau phải không? Chữ make love này rốt cuộc có ý gì vậy? Tớ tra từ điển mãi, đọc tất cả các từ ghép của make vẫn không tìm được từ này.”
Trình Duệ Mẫn cầm lời bài hát nhìn đi nhìn lại thật lâu, nếu dịch theo mặt chữ thì make love đúng thật có ý là tạo ra tình yêu nhưng cậu lại cảm thấy dịch như vậy hoàn toàn không phù hợp với ngữ cảnh và giai điệu bài hát.
Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu đưa đây, về nhà tôi thử tra bằng đại từ điển xem sao.
Mai sẽ trả lại cậu nhé.”
Trình Duệ Mẫn làm việc gì cũng rất cố chấp, một khi còn chưa tìm được cách dịch nghĩa phù hợp, đầu óc cậu sẽ không ngừng nghĩ đến nó.
Trong tiết tiếng Anh chiều hôm đó, bất chợt linh tính mách bảo khiến cậu rút cuốn từ điển Anh-Trung trong hộc bàn, tìm từ love rồi tra xuống, quả nhiên trông thấy dịch nghĩa của từ ghép make love.
Thế nhưng mấy chữ tiếng Trung ít ỏi lại khiến cậu giật nảy mình, vội gập cuốn từ điển lại, mặt cũng đỏ bừng theo.
Rất lâu sau cậu mới xoa dịu được trái tim đập loạn nhịp khi nãy, lén đưa mắt nhìn xung quanh, thật may không có ai chú ý tới hành động của cậu ở góc này.
Cậu lại quay sang phía Tôn Gia Ngộ, thấy cậu chống tay trên trán, mắt nhìn xuống, trông có vẻ như đang đọc sách, thực ra cái đầu ngật ngưỡng hết đổ bên trái lại nghiêng bên phải kia đã tố cáo chủ nhân của nó đang ngủ gật.
Trình Duệ Mẫn không nhìn cậu nữa, cậu thoáng cân nhắc rồi xé một tờ giấy trong vở bài tập, ghi nghĩa bằng tiếng Trung của từ make love vào đó.
Xong xuôi cậu ngước lên nhìn Diêm Thanh, thấy anh đang quay lưng về phía mình liền giơ cao tay, ném mẩu giấy về phía Tôn Gia Ngộ.
Thật không may vì đúng giây phút ấy Diêm Thanh lại quay người, Tôn Gia Ngộ mải ngủ nên phản ứng cũng chậm hơn mọi khi, mẩu giấy chạm vào cánh tay mới khiến cậu bừng tỉnh, nhưng không kịp bắt lấy đúng lúc khiến mẩu giấy rơi xuống nền nhà, lăn lóc rồi dừng lại trên lối đi cách đó không xa, vừa vặn bị Diêm Thanh trông thấy, nhanh chóng bước tới giẫm lên.
Tôn Gia Ngộ không biết mức độ nghiêm trọng của tờ giấy kia nên cứ quay ngang quay dọc tìm người ném, trong Trình Duệ Mẫn đã sợ đến biến sắc rồi.
Diêm Thanh cúi xuống nhặt mẩu giấy lên, mới mở ra đọc qua đã tái mặt, không khác gì miếng đồng thau bị vùi dưới đất mấy trăm năm.
Thế rồi bất ngờ anh đập mạnh mẩu giấy lên mặt bàn của Tôn Gia Ngộ: “Tôn Gia Ngộ, cậu đứng dậy cho tôi! Không ngờ mới nứt mắt ranh mà đầu óc cậu đã đen hơn than thế này! Nói đi, cậu truyền tờ giấy này cho ai?”
Tôn Gia Ngộ đứng dậy với vẻ mặt ngơ ngác, cậu không hiểu sao tự dưng lại bị mắng, đến khi cầm tờ giấy và đọc hết dòng chữ trên đó, cậu không khỏi luống cuống.
Liếc về phía Trình Duệ Mẫn, cậu đang vô thức cắn móng tay cái, vẻ mặt đau khổ như đại họa sắp rơi xuống đầu.
Tôn Gia Ngộ lấy lại bình tĩnh, quyết định sẽ tự gánh vác việc này liền thản nhiên đáp: “Em không truyền cho ai cả.
Em tự viết cho mình thôi.”
Diêm Thanh lại đập bàn, mạnh đến mức sách vở trên đó rung cả lên: “Đồ lưu manh mất nết! Đúng là đồ lưu manh mất nết! Cậu tự nhìn lại mình xem có xứng đáng là học sinh trường này không?!”
Tôn Gia Ngộ tỏ thái độ dửng dưng, nhếch mép cười khẩy, thực sự là dáng vẻ của một học sinh tồi: “Có xứng hay không thì em cũng là học sinh của trường này, trừ khi thầy đuổi học em.”
“Thu dọn sách vở đi!” Diêm Thanh vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ dùng trên bàn, “Cậu muốn bị đuổi chứ gì? Được thôi, giờ cậu thu dọn đồ đạc cút ra ngoài ngay! Hết tiết chúng ta sẽ đến gặp hiệu trưởng, điều cậu mong muốn sẽ thành hiện thực!”
Tôn Gia Ngộ giữ tay anh lại: “Thầy Diêm, tự em biết thu dọn, không phiền thầy nhúng tay vào.”
Đúng lúc này Trình Duệ Mẫn đột ngột đứng dậy: “Thưa thầy.” Tuy giọng cậu hơi run nhưng lại có vẻ vô cùng quả quyết: “Tờ giấy đó là em viết, em ném cho Tôn Gia Ngộ.”
“Hả?” Diêm Thanh giật nảy cả người: “Em viết?”
“Vâng, nếu không tin thầy cứ kiểm tra nét chữ ạ.”
Diêm Thanh bỗng không biết nên nói thế nào.
Đúng vậy, nét bút trên tờ giấy đó rất quen thuộc, học trò cưng của anh, cậu học sinh anh quý mến nhất, nét chữ đẹp và mạnh mẽ như vậy lại dùng để viết ra hai chữ “làm tình” chói mắt kia, không những vậy còn tỏ thái độ hiên ngang thế này, không một chút chột dạ nào cả! Sự việc hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của anh, nhất thời anh không biết nên nói với cậu điều gì, hay đúng hơn là có thể nói gì.
“Thầy Diêm,” Tôn Gia Ngộ giành lời nói giúp Trình Duệ Mẫn, “Chuyện này không liên quan đến Trình Duệ Mẫn, tại em nhờ cậu ấy dịch hộ.
Cậu ấy chỉ chép lại phần giải nghĩa trên từ điển cho em thôi, dù sao từ điển cũng không giải thích sai chứ ạ?”
Tuy vậy, đối với Diêm Thanh, câu này của Tôn Gia Ngộ không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
“Cậu…” Diêm Thanh nghiến răng kèn kẹt mới khống chế được lửa giận trong lòng, anh cười khẩy rồi nói: “Hai cậu nghĩa khí gớm nhỉ! Được, tôi hiểu rồi.
Bây giờ cả hai cậu đi ra khỏi lớp ngay! Ngày mai họp phụ huynh tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ hai cậu.”
Tôn Gia Ngộ và Trình Duệ Mẫn đeo cặp ngồi dưới bóng râm trên sân bóng rổ.
Nắng cuối xuân đã khá rát, lại đang là giờ học nên sự xuất hiện của hai cậu học sinh ở đây không khỏi gây sự chú ý, thỉnh thoảng có giáo viên đi qua đều quay sang nhìn họ vài lần.
Trình Duệ Mẫn cúi gằm mặt, có vẻ rất buồn.
Từ nhỏ đến lớn luôn là học sinh ngoan gương mẫu, cậu chưa rơi vào tình huống này bao giờ.
Tôn Gia Ngộ thực sự áy náy: “Xin lỗi, tớ không biết từ đó lại có nghĩa như vậy.”
“Không liên quan đến cậu.” Trình Duệ Mẫn khẽ nói: “Tại tôi ngốc quá, ném mẩu giấy cũng không xong, lại liên lụy đến cậu.”
“Cậu ngốc thật.” Tôn Gia Ngộ thẳng thắn trách móc: “Đáng lẽ chuyện này để một mình tớ chịu trận là xong, ông Diêm Vương đó ngoài miệng dữ dằn vậy thôi, cậu tưởng ông ấy sẽ vì thế mà đuổi học tớ thật à? Chẹp, cậu ngốc thật, ông ấy làm gì có quyền năng lớn vậy.
Bây giờ to chuyện, chẳng những liên lụy cậu, ông ấy thế nào cũng báo cho phụ huynh biết cho xem.
Tớ không sợ, vì ba mẹ tớ sợ xấu hổ nên toàn để ông ngoại tớ đi họp, ông tớ về chỉ nói mấy chuyện tốt thôi, không bao giờ kể tội tớ với ba mẹ cả.
Hỏi thật nhé, sao cậu làm thế?”
Trình Duệ Mẫn trả lời: “Chẳng phải cậu muốn làm bạn với tớ sao? Làm sao tớ lại để bạn mình chịu tội một mình được?”
Tôn Gia Ngộ ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, ánh mắt vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nói ra những lời quở trách: “Ngốc, cậu ngốc quá!”
Trình Duệ Mẫn im lặng hứng chịu sự trách móc của Tôn Gia Ngộ, trái lại vẻ lo lắng và buồn bã trên mặt cậu lại khiến Tôn Gia Ngộ bỗng nhận ra mình đã hơi quá đáng, cuối cùng Tôn Gia Ngộ vỗ mạnh lên vai Trình Duệ Mẫn thay lời an ủi: “Được rồi, đừng xị mặt ra nữa.
Hôm nào họp tớ sẽ đến tận nơi giải thích với ba mẹ cậu.
Lời bài hát người ta sáng tác như vậy mà, còn giải nghĩa là trong từ điển viết thế, có phải mình tự nghĩ ra đâu.
Lỗi của tụi mình chỉ là tò mò quá, nóng lòng muốn học giỏi tiếng Anh mà thôi.
Dù sao cái đĩa đó là mẹ tớ mua cho, kêu tớ nghe để học tiếng Anh.
Kể ra là do mẹ tớ hết, đúng không?”
Trình Duệ Mẫn thấy cậu giải thích như vậy cũng đúng, tuy không đáp nhưng gương mặt cậu đã bớt nhăn nhó hơn nhiều.
Hai người lặng im một lát, Tôn Gia Ngộ buồn chán cầm một cành cây khô vẽ nguệch ngoạc trên nền đất, lát sau cậu bỗng reo lên: “Này Trình Duệ Mẫn, đi với tớ, tớ dẫn cậu đến chỗ này, đảm bảo cậu sẽ hết buồn ngay lập tức.”.