Cái người đang vừa nhìn cô chằm chằm vừa cười khúc khích, diện bộ vest đen rất chỉn chu, cổ áo sơ mi trắng phau sạch sẽ, mái tóc được chuốt keo cẩn thận, sợi nào sợi nấy dựng thẳng đứng trên đầu, hàng lông mi rậm như tạo ra hai bóng mờ trên mí mắt, làn da cổ màu đồng, sáng bóng như nắng vàng, mang đậm phong thái của một người rảnh rỗi cả đời, chẳng phải Nghiêm Cẩn thì là ai?
Quý Hiểu Âu không khỏi giật mình, bởi dưới không gian sang trọng lộng lẫy của nhà hát Quốc gia, anh có thể được hình dung bằng những từ như khí phách hiên ngang, nhân cách sáng ngời, lại có diện mạo tuấn tú.
Thực ra trước đây cô chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá vẻ ngoài của Nghiêm Cẩn, bởi vậy, giờ đây Quý Hiểu Âu không thể không thừa nhận rằng đầu đinh chính là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá vẻ đẹp của một người đàn ông.
Nếu ai được như Nghiêm Cẩn, chỉ để tóc dài đúng ba phân mà vẫn giữ được vẻ bảnh bao thì mới là trai đẹp thực thụ.
Điều đáng tiếc nuối nhất là gã trai đẹp thực thụ này lại chỉ thích đàn ông.
Thật ra từ giây phút Quý Hiểu Âu bước vào, cặp mắt thị lực 10/10 của anh đã khóa chặt cô.
Thấy cô phong thái ngời ngời bước về phía mình, Nghiêm Cẩn thoáng chút ngạc nhiên, ánh mắt anh lóe lên như khi dòng điện cao thế đánh trúng lưới sắt, gần như phát ra lửa.
Trước một Quý Hiểu Âu đang rất đỗi ngỡ ngàng, anh đứng dậy, vờ vịt cúi thấp người: “Quý bà xinh đẹp, trùng hợp quá!”
Biểu cảm của Nghiêm Cẩn rất hợp tình hợp lý, cứ như màn tình cờ gặp gỡ này đã thực sự gây cho anh một bất ngờ không nhỏ.
Đáng tiếc, tiếng cười khe khẽ xen trong lời nói đã bán đứng chủ nhân của nó.
Quý Hiểu Âu chợt vỡ lẽ, cuối cùng bản thân vẫn bị người ta cho vào tròng.
Trực giác của cô rất chuẩn xác, chủ nhân của giọng nói tiêu chuẩn cùng âm sắc rõ ràng trong điện thoại chính là một gã lừa đảo, quả nhiên những thứ xinh đẹp đều không đáng tin.
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, Quý Hiểu Âu hất tà áo rồi thản nhiên ngồi xuống ghế.
Mặc dù là người chẳng đáng tin cậy chút nào nhưng Nghiêm Cẩn cũng không dám làm gì khác thường trước bàn dân thiên hạ.
Huống hồ anh còn là dân đồng tính, điều này khiến cô yên tâm hơn hẳn.
Liếc sang nhìn Nghiêm Cẩn, Quý Hiểu Âu cũng thản nhiên đáp lại: “Thưa anh, trùng hợp thường là cách xuất hiện bất ngờ của Chúa.”
Nghiêm Cẩn á khẩu, tuy cảm thấy câu nói này khá kỳ quặc nhưng lại không biết nên đối đáp ra sao.
Anh không biết rằng, người phát ngôn điều này chính là nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỷ 19, cũng là người rất tin vào thuyết vô thần: Albert Einstein.
Quý Hiểu Âu muốn dùng lời nói của một nhà khoa học để nghiêm khắc nhắc nhở anh rằng trên đời vốn chẳng có gì trùng hợp, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là tiền đề cho tương lai.
Nhưng thật đáng buồn, rằng vốn dĩ Nghiêm Cẩn hoàn toàn không hiểu được kiểu nói chuyện sâu xa của cô.
Nhưng dù bản thân không hiểu, Nghiêm Cẩn cũng có cách đối phó của mình: anh mặt dày hơn người khác.
Nghiêm Cẩn nói: “Chúng ta nói chuyện bằng tiếng người nhé, chúng ta đừng nói chuyện bằng tiếng chim được không nào?”
Quý Hiểu Âu ngẩng mặt than trời, đàn gảy tai trâu thực sự khiến người ta tuyệt vọng! Sau đó cô quay mặt nhìn lên sân khấu, cả nét mặt vẫn tác phong đều đang kêu anh tránh xa mình ra.
Dáng vẻ của cô thực sự khiến người ta chạnh lòng, nhưng dù cho Quý Hiểu Âu có tỏ ra xua đuổi đến đâu cũng chẳng thể làm vơi đi lòng tự tin của Nghiêm Cẩn, bởi vì anh có mục tiêu rất rõ ràng.
Anh tự nói với bản thân, con gái bây giờ hiếm có người đúng giờ như cô nên bằng mọi cách, anh phải nhanh chóng đưa cô về đội mình mới được!
Quý Hiểu Âu cảm giác được Nghiêm Cẩn đang nhìn mình.
Rất nhiều người khen cô có góc nhìn nghiêng hoàn hảo, đường cong từ trán đến mi mắt và sống mũi trơn mượt, ngay cả cặp môi cũng đẹp hơn khi nhìn chính diện nhiều.
Cứ hễ khi nào Quý Hiểu Âu quay sang, Nghiêm Cẩn lại nhìn sang nơi khác nhưng khi cô quay trở về, anh lại tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
Một tầng mồ hôi mỏng phủ trên lưng Quý Hiểu Âu, cuối cùng cô hết chịu nổi liền quay sang hỏi: “Anh nhìn gì chứ?”
Nghiêm Cẩn đang nghiên cứu làn da cô.
Là bà chủ một thẩm mỹ viện, Quý Hiểu Âu hiểu rõ mỹ phẩm gây hại cho làn da thế nào nên bình thường cô không hay trang điểm, dụng cụ trang điểm duy nhất cô sử dụng trước khi ra đường chỉ là một chiếc mascara.
Màu mắt Quý Hiểu Âu đen láy nên cô thích chuốt mi cong và dài, muốn thu hút toàn bộ sự chú ý của người đối diện vào “cửa sổ tâm hồn” mà bỏ qua khuôn miệng rộng ngang Thư Kỳ, Diêu Thần và Julia Roberts của mình.
Nghiêm Cẩn ngắm khuôn mặt trắng trẻo của cô đến xuất thần.
Anh không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa được nhìn khuôn mặt tự nhiên, không trang điểm như thế này của một người con gái.
Da cô trắng mịn thế kia, cảm giác được chạm vào ắt sẽ khác hẳn khi chạm lên làn da được phủ vài lớp trang điểm.
Thấy Quý Hiểu Âu hỏi mình, anh vội ho một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, trả lời rất thật thà: “Đang ngắm em đó.” Trước khi Quý Hiểu Âu kịp trợn mắt, anh đã kịp khen ngợi hết lời: “Em biết không, sau mỗi lần nhìn em anh lại thấy vô cùng đau khổ, bởi vì một cô gái xinh đẹp như em, nếu anh không còn cơ hội được nhìn ngắm em nữa thì biết phải làm sao đây?”
Nửa khuôn mặt bên trên của Quý Hiểu Âu thoáng vẻ e thẹn trước lời khen này nhưng nửa khuôn mặt bên dưới lại thoát khỏi sự chỉ huy của bộ não, tự ý nhoẻn miệng cười.
Con gái ai chẳng thích được khen cho dù biết mười mươi đối phương chỉ khua môi múa mép vậy thôi, và Quý Hiểu Âu cũng không ngoại lệ.
Tiếng nhạc mở đầu cuối cùng cũng vang lên, đèn trong khán phòng tối đi rồi tắt dần, ánh trăng trong vắt từ sân khấu rọi xuống, một bãi rác cũ nát bẩn thỉu hiện lên, các diễn viên cũng lần lượt xuất hiện.
Quý Hiểu Âu tập trung theo dõi đến mức áo khoác dần trôi từ đầu gối xuống đất cũng chẳng nhận ra.
Nhận ra điều này, Nghiêm Cẩn liền thản nhiên khoác tay lên vai cô.
Bị làm phiền, Quý Hiểu Âu hậm hực lườm anh một cái rồi hất mạnh cánh tay kia xuống, nhưng ngay sau đó Nghiêm Cẩn lại mặt dày vắt tay lên.
Anh dám chắc Quý Hiểu Âu trọng thể diện, sẽ không khiến anh mất mặt trong hoàn cảnh này.
Quả nhiên Quý Hiểu Âu quay sang trừng mắt với anh, toan trách móc thì Nghiêm Cẩn đã đặt ngón trỏ trước miệng, suỵt một tiếng rõ to.
Bị người ngồi cạnh nhòm ngó, Quý Hiểu Âu đành chịu thua, cau có nhìn lên sân khấu, không thèm chú ý đến cánh tay phải hư đốn của Nghiêm Cẩn nữa.
Nghiêm Cẩn đắc ý, tự nghĩ bản thân đã thành công mà không hề hay biết trong đầu Quý Hiểu Âu đang nghĩ gì.
Quý Hiểu Âu đang nghĩ: Mình có nên tát anh ta không? Tát thì dễ nhưng sau đó thế nào? Đứng dậy õng ẹo mắng một câu “Đồ lưu manh!”, hay chẳng nói gì kiêu ngạo bỏ đi? Nhưng bỏ đi có khác nào bỏ phí tấm vé VIP giá 3600 đồng này? Nên nhớ rằng trên đời chẳng tội nào lớn như tội lãng phí!
Quý cô tính nóng như lửa Quý Hiểu Âu lần đầu không biết nên làm gì mới đúng.
Cuối cùng cô ra một quyết định tự lừa mình dối người, quyết định coi cánh tay Nghiêm Cẩn như lưng ghế dựa, không thèm để ý đến anh nữa.
Vở diễn hấp dẫn từ đầu đến cuối, nhất là khi mèo mẹ Grizabella xuất hiện, nhớ lại khoảng thời gian tuổi trẻ xinh đẹp và hạnh phúc trong điệu nhạc buồn được nhiều người yêu thích.
Quý Hiểu Âu nghe mà run rẩy khắp người như bị điện giật, thế rồi sống mũi cô cay cay, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Song, trong khoảnh khắc đang hết sức cảm động thế này, cô bỗng nghe thấy một âm thanh lạ lùng nổi bật trong tiếng nhạc du dương: Khò… khò… khò… khò…, còn xen lẫn tiếng thở phì phò ngắt quãng, khi dài khi ngắn.
Không chỉ một mình Quý Hiểu Âu nghe được âm thanh này.
Có người ngồi đằng trước còn quay lại nhìn, rồi nhanh chóng tìm ra nơi phát tiếng động.
Người đó là Nghiêm Cẩn.
Anh đang ngửa mặt ngả lưng vào ghế, ngủ say như chết.
Ánh mắt khinh bỉ của người ngồi đằng trước đảo qua đảo lại hai lần chỗ Nghiêm Cẩn và Quý Hiểu Âu, dừng lại đôi chút trên cánh tay phải Nghiêm Cẩn đang đặt trên lưng ghế của Quý Hiểu Âu, cuối cùng ánh mắt đó dừng lên trên mặt cô, sống mũi chun lại, cặp môi thì nhếch lên, lặng lẽ tỏ vẻ “hai kẻ thiếu khí chất”.
Quý Hiểu Âu bị đả kích bởi thái độ người đó.
Cô rất muốn nói bản thân không quen người kế bên, nhưng đối phương hoàn toàn không cho cô cơ hội thanh minh đã vội quay lên, chỉ để lại phần gáy đầy vẻ khinh bỉ trước mặt cô.
Quý Hiểu Âu nộ khí ngút trời lại không có nơi xả giận liền ra sức đẩy Nghiêm Cẩn thật mạnh.
Nghiêm Cẩn thu cánh tay về, gãi nhẹ sống mũi nhưng vẫn chưa tỉnh, chuyển tư thế say sưa ngủ tiếp.
Cuối cùng Nghiêm Cẩn bừng tỉnh bởi tiếng vỗ tay rào rào khi vở diễn kết thúc.
Anh mở mắt nhìn xung quanh rồi chợt nhớ lại lời dặn của Hứa Chí Quần liền tỉnh táo lạ thường, cũng vỗ tay bôm bốp theo đám đông.
Tranh thủ lúc vỗ tay, Quý Hiểu Âu từ tốn hỏi: “Dậy rồi à? Ngủ ngon chứ?”
Dù có mặt dày đến đâu, lúc này Nghiêm Cẩn vẫn không khỏi hơi đỏ mặt..