Quý Hiểu Âu đi chưa được hai phút, cảnh sát 113 đã tới.
Nhưng lúc này một bên đương sự đã chẳng còn ở đó, chỉ còn một người ở lại đảm bảo sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho nhà hàng, không còn tranh chấp nào cần hòa giải, cảnh sát chỉ hỏi han theo quy định rồi nhanh chóng rời đi.
Nhà hàng cũng bắt đầu thu dọn chiến trường hỗn loạn.
Nghiêm Cẩn ngồi ở bàn sát cửa sổ ở khu vực hút thuốc, chờ quản lý nhà hàng mang danh sách tổn thất tới.
Ánh mắt đầy khinh thường của Quý Hiểu Âu trước lúc rời đi đã thức tỉnh anh, tỉnh táo lại để nghĩ xem có phải bản thân đã rất quá đáng hay không.
Giờ đây chỉ muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh trở lại, thuốc ngậm sẵn bên miệng nhưng mãi chẳng châm lửa được, tay anh đang run, run đến mức không sao có thể châm đúng ngọn lửa vào đầu thuốc nho nhỏ.
Đã bao năm qua anh chưa khi nào như vậy.
Nếu nói nguyên nhân thực sự khiến anh giận dữ đến thế thì sự thân mật của Quý Hiểu Âu và Trạm Vũ chỉ là giọt nước tràn ly chứ không phải lý do chính.
Lý do chính nằm ở bữa tiệc tối nay.
Khi đến dự, Nghiêm Cẩn cũng chưa biết mục đích Phùng Vệ Tinh mời mình bữa này.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, rượu quá ba tuần, Phùng Vệ Tinh mới đi vào chủ đề chính.
Nhưng hắn cứ quanh co lòng vòng mãi, Nghiêm Cẩn phải lắng nghe hồi lâu mới hiểu hàm ý bên trong.
Phùng Vệ Tinh nói: “Cảm giác khi bị cắm sừng đúng là khó chịu nhưng cậu em cũng đừng để bụng, tống cựu nghênh tân mà.
Để tìm một người đẹp như KK quả không dễ nhưng ngoài kia thiếu gì con trai trẻ đẹp, cậu muốn thế nào cứ nói với anh.”
Nghiêm Cẩn đang cầm dao cắt xì gà, nghe hắn nói vậy, anh suýt chút cắt nhầm vào tay.
Nghiêm Cẩn chau mày hỏi: “Ai nói em bị cắm sừng? Liên quan gì đến KK? Vớ vẩn thế!”
Phùng Vệ Tinh hỏi: “KK còn làm phục vụ chỗ cậu không?”
“Khai giảng rồi, nó bận học nên tạm thời xin nghỉ.”
“Thế thì đúng rồi.” Phùng Vệ Tinh vẩy tay, nói với Lưu Vĩ: “Chú mày nói cho anh Cẩn biết đi.”
Lưu Vĩ nhìn sắc mặt Nghiêm Cẩn rồi nói: “Chắc anh Cẩn chưa biết, thời gian này MB nổi tiếng nhất, có giá nhất, được săn đón nhất ở khu phố bar sàn chính là KK.”
Bây giờ Nghiêm Cẩn đã hiểu rồi, anh giận tái mặt: “Nó lại quay về chỗ đó?”
“Dạ.
Hiện đang làm PB trong một quán bar.
Nó tốt mã nên chèo kéo được rất nhiều khách hàng, lại thơm lây nhờ anh Cẩn nên người trong nghề chẳng ai dám động vào, đến em cũng phải nhường nó ba phần.
Đúng rồi, nó còn bảo làm việc ở Một quán café vừa mệt vừa lâu có tiền, ai ngu mới chịu làm việc ở đó.”
Sắc mặt Nghiêm Cẩn càng sa sầm lại, “Bây giờ nó đang ở quán bar nào?”
“Đừng bảo mẹ.”
“Là cái gì?”
Phùng Vệ Tinh rút điếu xì gà khỏi miệng, đủng đỉnh giải thích: “Một quán bar cho dân đồng tính mới mở, tên là Đừng bảo mẹ, tối nào khách cũng đông như trẩy hội.
Anh nói này Tiểu Thập Tam, chuyện này cậu đừng bận tâm quá, loại ranh con này không cải tạo được đâu, vui chơi qua đường thôi, nó không đáng để cậu nổi giận.
Anh nghe nói lâu rồi cậu không đập phá, tránh xa thằng nhãi đó cũng tốt, chí ít cũng bớt lãng phí lòng tốt của mình.”
Nghiêm Cẩn đang giận sôi máu, anh lập tức đá phăng ghế ngồi rồi hùng hổ đạp cửa bỏ đi.
Anh nổi cơn lôi đình không phải vì Phùng Vệ Tinh và Lưu Vĩ hiểu nhầm Trạm Vũ là nam sủng của anh, còn là một nam sủng dám cắm sừng anh, mà anh giận Trạm Vũ lật lọng, giận cậu dễ dàng thỏa hiệp.
Lúc biết Trạm Vũ lại ngựa quen đường cũ, cơn giận trong người anh phun trào như núi lửa, kiềm nén không lên cơn ngay ở đó đã là sự khiêu chiến tối đa với khả năng khống chế của anh rồi.
Anh chẳng muốn can dự nữa, định nói hết sự thật cho Quý Hiểu Âu rồi mặc cô tự xử lý.
Không ngờ tìm đến nơi lại phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến anh sôi máu, anh không thể chịu được khi thấy Quý Hiểu Âu có hành động thân thiết như vậy với một thằng MB… Anh cung phụng, nuông chiều Quý Hiểu Âu bấy lâu vẫn chưa có được cô, thế mà lại để tên MB kia được lợi, và thế là cơn xúc động nhất thời đã gây ra cục diện rối rắm trên bãi chiến trường la liệt như bây giờ.
Nghiêm Cẩn hơi hối hận nhưng nghĩ lại dù có được trở lại nửa tiếng trước một lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ hành động như vậy.
Anh cúi mặt, đấu mắt với chiếc bật lửa dùng một lần trong cơn hối hận nửa có nửa không nên chẳng hề chú ý tới còn một cặp mắt tò mò cách đó không xa đang trộm quan sát mình, thậm chí còn lấy điện thoại chụp góc mặt nghiêng của anh.
Quý Hiểu Âu đuổi kịp Trạm Vũ ở một góc phố, mặc Trạm Vũ có vùng vẫy đến đâu, cô nhất quyết không chịu buông bỏ những ngón tay đang níu chặt gấu áo cậu.
Cuối cùng Trạm Vũ cũng bình tĩnh lại, Quý Hiểu Âu mở to mắt nhìn cậu lấy gói thuốc lá trong túi quần rồi châm lửa bằng chiếc bật lửa màu bạc cũ có logo của Dupont.
Động tác châm lửa thành thạo và rất đỗi tự nhiên, rõ ràng đó là hành động đã được lặp đi lặp lại vô số lần.
Đằng sau làn khói xám trắng, cậu ngước lên nhìn Quý Hiểu Âu, đôi mắt chưa khi nào tối tăm như vậy: “Chị muốn biết gì? Hỏi luôn đi.”
Quý Hiểu Âu đang run bần bật nhưng vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Anh ta nói láo phải không? Trạm Vũ, anh ta nói láo phải không em?”
Cô đinh ninh mình đang nói chuyện bằng chất giọng rất đỗi chân thành, vậy mà Trạm Vũ lại cho rằng có đôi chút khinh bỉ ẩn chứa bên trong, nụ cười trên mặt cậu thêm phần lạnh lùng: “Vậy phải xem chị tin tôi hay tin anh ta.”
Quý Hiểu Âu nói: “Chị muốn em nói rằng anh ta đang đặt điều, anh ta nói không đúng sự thật.”
Trạm Vũ cười khẩy rất khẽ, khinh thường và thê lương, cả sự bất lực đều ẩn chứa trong điệu cười ấy, hoàn toàn trái ngược với độ tuổi hai mươi mốt của cậu: “Xin lỗi, anh ta nói đúng đấy.”
Quý Hiểu Âu bỗng có cảm giác trước mắt như bị phủ một tầng sương mù, mọi thứ trở nên mơ hồ nhạt nhòa.
Cô nghe thấy giọng mình đang run lên: “Tại sao? Tại sao em phải làm vậy?”
“Tôi không còn lựa chọn nào khác!” Trạm Vũ nói: “Chị bảo trên đời không có thứ gọi là số phận, nhưng tôi nghĩ là có.
Ngày tôi ra đời đã định trước sẽ có số phận thế này rồi.
Mẹ tôi phải phẫu thuật, nhà tôi sắp bị giải tỏa, chúng tôi phải kiếm chỗ khác để ở, phải có tiền để thuê nhà, ba tôi… tôi thật chẳng muốn gọi ông ta là ba, nhưng ông ta lại chính là ba tôi, uống lắm rượu đến mắc bệnh xơ gan, đang sống dở chết dở trong bệnh viện, tôi không muốn chữa bệnh cho ông ta nhưng cũng không thể mặc ông ta nằm chờ chết, tôi phải trả tiền viện phí, cái gì cũng cần tiền, cái gì cũng cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Tôi không được lựa chọn, cuộc sống ép buộc nên tôi phải đi vào con đường đó!”
Thiếu niên trong sáng đẹp đẽ bỗng chốc lộ gương mặt thật không nỡ nhìn thẳng ngay trước mắt, vì bất ngờ, cũng vì đau lòng, Quý Hiểu Âu chỉ cảm thấy không khí xung quanh như đặc quánh lại, khiến cô không thở nổi, quả thực sắp phát điên, “Cậu nói dối, cậu chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Cậu có vô số con đường có thể cứu được bản thân, tại sao lại chọn con đường đi làm… trai bao? Vì cậu được tiếp xúc với sự giàu có ở quán café kia, cậu cảm thấy bất bình, trái tim cậu lạc lối nên mới tự lựa chọn cho mình con đường đó.
Không ai ép cậu lựa chọn như thế cả.
Đừng tự trấn an bản thân bằng lý do dòng đời xô đẩy, hơi một chút là đổ lỗi cho cuộc sống là lý do tồi tệ nhất!”
Bàn tay níu chặt gấu áo Trạm Vũ của Quý Hiểu Âu như lìa khỏi cơ thể, không được tuần hoàn máu khiến nó đã trở nên lạnh như băng đá.
Trạm Vũ bất chợt quay lại, hất tay cô ra một cách thô bạo, nửa chai rượu vang đỏ khiến ngữ khí cậu trở nên lè nhè nhưng điệu cười khẩy lại quá rõ nét.
Ngay lúc này đây, khuôn mặt thanh tú trở nên méo mó, xa lạ: “Tôi không nhìn nhầm chị mà, chị với Nghiêm Cẩn giống hệt nhau, đều là đồ ngốc tự cho mình là đúng! Bản thân các người có bản lĩnh gì chứ? Chẳng phải nhờ có ba mẹ giành lấy các nguồn tài nguyên xã hội không thuộc về mình mới có được ngày hôm nay sao? Tự bản thân không biết xấu hổ, còn suốt ngày thích đóng vai người tốt, muốn giải cứu thế giới! Bây giờ sao không giả vờ nữa đi? Giả vờ không nổi nữa chứ gì? Cút ra xa một chút, đừng để tôi thấy mà ghê tởm!”
Quý Hiểu Âu như nghe thấy một tiếng nứt toác trong không gian, mặt cắt không còn giọt máu, cô lùi lại, cô còn định hoài công nói lý lẽ với cậu, muốn dùng tình cảm chị em thân thiết mà hàn gắn, giữ nguyên sự mờ ám như xưa nay vẫn thế: “Xin lỗi, Tiểu Vũ, chị xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi.
Chẳng phải có lần chị bảo muốn mời tôi đến nhà ăn cơm sao? Tôi là trai bao, chị còn muốn đưa về nhà nữa không? Có dám không?” Trạm Vũ bước lại gần cô, ánh mắt khiêu khích lạnh như băng đá: “Không dám chứ gì? Vậy đừng giả vờ nữa, cứ nói thẳng là chị khinh thường tôi!”
“Không làm nữa có được không? Không làm nữa em nhé, Tiểu Vũ, chỉ cần tốt nghiệp xong em sẽ tìm được việc, những ngày tháng khó khăn rồi cũng sẽ qua…”
“Haha…” Trạm Vũ bật cười, nụ cười không kém phần đáng sợ, hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh đèn càng thêm rợn người: “Chị có biết lương khởi điểm của sinh viên ra trường là bao nhiêu không? Chị có biết giá thuê một căn hộ mới một chút ở chung cư có thang máy là bao nhiêu không? Chị có biết chi phí điều trị một ngày ở phòng ICU là bao nhiêu không? Chị chẳng biết gì cả, vì xưa nay chị chỉ sống trong lâu đài ba mẹ xây cho mà thôi.
Nhưng ba mẹ tôi chỉ cho tôi thân xác này, chỉ có thân xác này mà thôi.
Người ta muốn mua còn tôi muốn bán, đổi lấy thứ tôi cần, chuyện mua bán công bằng như thế cớ gì các người lại coi thường nó?”
Quý Hiểu Âu nhìn cậu, ánh mắt cô xa xăm và phân tán, tựa như đang nhìn một người lạ chưa từng gặp gỡ: “Nhưng em làm thế sẽ hủy hoại cả cuộc đời đó, biết không? Em cần bao nhiêu tiền, nói đi, chị giúp em!”
Trạm Vũ nhìn cô, nhìn cô thật lâu.
Tròng đen trong mắt cậu, sau một hồi tẩy rửa bằng nước mắt, nhạt màu dần, biến thành một khoảng vô hồn.
Cậu bỗng lùi lại: “Tạm biệt, chị à! Chúc chị tương lai gặp được người tốt, có thể bao dung cho sự khờ khạo và giấc mơ của chị.”
Đèn xanh trên cột đèn sáng lên, Trạm Vũ hòa cùng dòng người băng qua đường, cậu đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại giang rộng cánh tay giữ cho bước đi bớt chao đảo nhưng không một lần ngoảnh lại nhìn cô, không một lần nào.
Cứ thế, cậu mang theo thứ cảm xúc ương ngạnh và lòng hận thù sâu sắc, để bản thân chìm nghỉm trong đám đông, biến mất trong biển người mênh mông, biến mất trong tầm mắt mờ ảo đẫm lệ của Quý Hiểu Âu..