Trên đường quay về Bắc Kinh, Quý Hiểu Âu im lặng khác thường.
Mặc dù cuối cùng lương tâm trỗi dậy, Hứa Chí Quần nhớ lại lời dặn dò trước đó của Nghiêm Cẩn đã thuật lại từ đầu đến cuối cho Quý Hiểu Âu nghe về trò đùa của anh và đám bạn trong ngày sinh nhật Nghiêm Cẩn, cố tình chuốc say anh rồi góp tiền gọi một tên trai bao về phục vụ anh, nhưng vẫn không khiến Quý Hiểu Âu nở nụ cười.
Hứa Chí Quần nói với cô: “Bọn anh đều tin rằng cậu ấy không hứng thú gì với đàn ông nên mới dám đùa cợt như vậy.
Anh xin lỗi nếu đã làm em hiểu lầm.
Anh dùng tình bạn ba mươi năm với cậu ấy ra đảm bảo với em rằng cậu ấy là đàn ông thực thụ, đàn ông chân chính!”
Để giúp Nghiêm Cẩn tẩy trắng hoàn toàn, Trình Duệ Mẫn thậm chí còn rút ví đưa cô xem một tấm ảnh, ảnh của anh và Đàm Bân.
Cặp đôi trong ảnh đích thực là Kim Đồng Ngọc Nữ, ai trông thấy cũng phải thốt lên một câu trai tài gái sắc.
Quý Hiểu Âu không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe, im lặng nghe ba người chào nhau, im lặng theo Nghiêm Cẩn lên xe.
Sự im lặng của cô khiến Nghiêm Cẩn bối rối, không biết cô như vậy là không tin lời hai người kia, hay còn bận tâm về cô gái vừa xuất hiện.
Khi gần tới Bắc Kinh, Quý Hiểu Âu mới lên tiếng: “Nghiêm Cẩn, cậu trai bao tên KK mà họ nhắc tới chính là Trạm Vũ phải không?”
Nghiêm Cẩn suýt thì phanh gấp: “Sao em biết?”
“Tôi đâu phải loại ngu ngốc, nhiều đầu mối xâu chuỗi lại như vậy, kẻ ngốc cũng suy luận được chân tướng sự việc mà.”
Nghiêm Cẩn vò đầu bứt tai: “Anh đã nhận lời Trạm Vũ sẽ không nói chuyện này cho em biết.
Em làm chứng nhé, không phải anh tự nói ra.”
Quý Hiểu Âu thở dài: “Vậy là anh đã biết cậu ấy làm nghề này từ lâu?”
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, “Không lâu lắm.
Chính là lần em nhờ anh đưa TV tới nhà họ.”
Nhận được câu trả lời như vậy, Quý Hiểu Âu chỉ biết im lặng, thầm cười khổ trong lòng.
Cô những tưởng Trạm Vũ mới làm trai bao chưa lâu, không ngờ cậu đã lừa dối cô lâu như vậy.
Thực ra ngay từ khi hai người bắt đầu quen nhau, cậu đã liên tục hoán đổi giữa hai thân phận, hành động kín kẽ suốt một năm trời không lộ bất kỳ dấu vết nào.
Cũng có thể tại cô quá khờ khạo ngốc nghếch mới không nghĩ giữa đen và trắng còn có một khoảng không gian màu xám, từ đầu đến cuối vẫn bằng lòng tin rằng cậu là đứa trẻ chăm học, biết vươn lên, mới bị chân tướng che mắt như vậy.
Phương Ny Á mới gặp cậu hai lần đã nhận ra ở cậu có nhiều điểm không giống như một sinh viên bình thường.
Nghĩ lại mọi chuyện cô mới nhận ra thực chất Trạm Vũ chưa bao giờ nói dối cô, cậu chỉ che giấu một phần sự thật, nên sẽ là không công bằng nếu buộc tội Trạm Vũ lừa dối cô, nói tới nói lui là cô tự làm bản thân thất vọng.
Quý Hiểu Âu quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa xe, lòng cô ngổn ngang cảm xúc, không rõ là giận giữ, hối hận, nuối tiếc hay cảm giác nào khác, chỉ cảm thấy máu khắp cơ thể đều đang đổ dồn lên não.
Cô đang quá chìm đắm trong thế giới của mình, đến mức không hề nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn muốn giải thích với cô khoản tiền một trăm ngàn nộp vào bệnh viện nhưng anh vừa nói câu đầu tiên, Quý Hiểu Âu đã tỏ vẻ ngao ngán: “Đừng nói gì cả, tôi không muốn nghe nợ nần của hai người.
Từ giờ trở đi người đó không còn liên quan tới tôi nữa.”
Nghiêm Cẩn hỏi: “Anh thì sao?”
Quý Hiểu Âu đáp rõ ràng: “Anh cũng vậy.”
Về tới Bắc Kinh, Quý Hiểu Âu do dự rất lâu mới thuyết phục được bản thân một lần nữa bước vào khu vực điều trị của bệnh viện.
Cô thực sự không muốn chạm mặt Trạm Vũ, nhưng lại lo Lý Mĩ Cầm không có ai bên cạnh, sợ lỡ mất việc lớn.
Nhưng Quý Hiểu Âu không ngờ lại bắt gặp Trạm Vũ đang đứng cuối hành lang ngay khi bước ra khỏi thang máy.
Cậu đang hút thuốc bên cạnh cửa sổ, bây giờ là thời điểm thăm bệnh buổi chiều nên rất khó để gặp được y bác sĩ đi trên hành lang, vì vậy chẳng có ai tới ngăn cản cậu hút thuốc cả.
Một tuần không gặp Trạm Vũ gầy đi nhiều, trông cậu càng thêm mong manh, đứng ngược sáng để thân mình chìm trong làn khói, cậu giờ đây chỉ như một bóng hình màu xám, không một chút ánh sáng nào.
Quý Hiểu Âu không khỏi phân vân có nên bước tới hay không.
Thế rồi bỗng dưng cô thấy một người ngồi xe lăn từ trong phòng bệnh, chầm chậm quay bánh xe về phía Trạm Vũ.
Từ bóng dáng có thể nhận ra người đó chính là Lý Mĩ Cầm.
Bà đi tới sau lưng con trai, nắm chặt tay cậu.
Trạm Vũ ngoảnh lại, giơ tay ôm lấy bả vai bà.
Quý Hiểu Âu đứng nhìn hai mẹ con họ từ xa, tư thế của họ trùng khớp như vậy, trông không khác nào các miếng ghép hoàn chỉnh của trò xếp hình, đây là sự hiểu ý được tạo ra từ hơn hai mươi năm dựa vào nhau mà sống, không một ai có thể xen vào.
Cô lặng lẽ quay đi, trở lại thang máy mà không gây bất cứ một tiếng động nào, bấm số xuống đại sảnh tầng một.
Đứng bên ngoài quầy thu ngân, cô rút ra hai chiếc thẻ ngân hàng, bao gồm bốn mươi ngàn mượn của ba và toàn bộ số lãi tích lũy trong vòng hai tháng qua kể từ ngày spa mở cửa trở lại, cộng thêm hơn mười ngàn doanh thu trong tuần qua, tất thảy là gần tám mươi ngàn, nộp hết vào tên của Lý Mĩ Cầm.
Cô nhận được tin nhắn của Trạm Vũ trên xe bus, chỉ vỏn vẹn hai chữ: cảm ơn.
Có lẽ cậu đã biết về khoản tiền cô vừa nộp vào.
Quý Hiểu Âu mỉm cười, cô xóa tin nhắn rồi xóa luôn số điện thoại của Trạm Vũ.
Chưa về tới nhà, điện thoại lại đổ chuông, lần này người gọi tới là Nghiêm Cẩn.
Cô không nghe, chờ tiếng chuông tự ngắt, sau đó, cô chỉ gửi cho anh một tin nhắn, nội dung là: trong thời gian này đừng tới làm phiền tôi, xin anh để tôi yên!
Cuối cùng khoảng thời gian đó cũng kết thúc.
Vốn dĩ trước đây cuộc sống của Quý Hiểu Âu cũng bình yên như bao người khác.
Kể từ khi hai người đàn ông đó xuất hiện trong đời, thế giới của cô lập tức chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Cô có cảm giác bản thân chính là chữ viết sai trong một câu chính tả không bình thường, luôn sống trong hoàn cảnh khác lạ.
Lòng cô giờ đây thực sự đong đầy phiền muộn, chỉ muốn được yên ổn một mình vài ngày.
Nhìn lại mấy tháng qua, cô nghĩ có lẽ đây chính là ý trời: Ông trời muốn mượn tay cô để song hành với hai mẹ con họ một thời gian, số tiền cô và Nghiêm Cẩn để lại có lẽ đủ cho họ vượt qua tình cảnh khó khăn trước mắt, để họ tin rằng trên đời vẫn còn sự tử tế, và tác dụng của cô cũng chỉ có thế, xong việc thì nên lui bước.
Nói sao đi nữa, cô cũng là một tín đồ Thiên Chúa giáo, đồng tính đã là giới hạn lớn nhất cô có thể chấp nhận, còn mại dâm… cô nghĩ mình không thể vượt qua chướng ngại tâm lý này được.
Tin nhắn của Quý Hiểu Âu không khác gì cú đánh mạnh vào tâm trí Nghiêm Cẩn.
Anh thực sự không thể hiểu được, tại sao bản thân đã hy sinh hết mình nhưng lại phải nhận kết cục như thế? Vừa nãy anh mới xem cuộc phỏng vấn của Thẩm Khai Nhan trước báo chí trên trang thông tin giải trí, không ngờ cô thực sự được nhận vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh vừa khởi quay.
Trên màn ảnh, Thẩm Khai Nhan vô cùng hiền dịu, cười tươi như hoa, trước sự truy hỏi của giới truyền thông về chuyện tình cảm riêng tư, cô ta bình tĩnh trả lời: “Con cháu cán bộ? Bạn trai tôi? Làm gì có chuyện đó? Tôi chưa thực sự yêu ai bao giờ cả!”
Mặc dù sau sự việc quấy rối Quý Hiểu Âu lần trước, Nghiêm Cẩn đã chính thức cảnh cáo cô, anh nói rằng chuyện của hai người chấm dứt đã lâu, mong cô biết tự trọng, anh không muốn hai người nhập nhằng gì với nhau nữa.
Nhưng khi đối phương thực sự dứt khoát bỏ đi, và rõ ràng đã tìm được một vật chủ tốt hơn, anh lại cảm thấy nhói lòng một cách khó hiểu.
Một tấm chân tình gửi gắm nhầm người, Nghiêm Cẩn không thể không than vãn với Trình Duệ Mẫn về sự bạc bẽo vô tình của phụ nữ.
Chẳng ngờ Trình Duệ Mẫn lại không hề đồng cảm, còn hỏi ngược lại anh: “Những lời cậu dạy tôi ngày xưa bây giờ bỏ đi đâu mất rồi? Cậu đã làm những gì, sao không nói với cô ấy?”
Nghiêm Cẩn nhăn nhó đau khổ: “Con người không nên nói dối, một câu nói dối sẽ phải dùng nhiều câu nói dối khác để che đậy.
Hơn nữa, gặp phải một người cương quyết, một khi đã nói ra, cậu sẽ chẳng có cơ hội làm lại nữa!”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, ý bảo anh bụng làm dạ chịu, “Vậy cậu nói rõ cho tôi biết đi, chuyện giữa cậu và thằng nhóc tên KK kia rốt cuộc là thế nào? Vốn dĩ cậu và nó đâu có liên quan gì, sao lại lằng nhằng với nhau như thế? Đầu tiên là vì nó, cậu để một người trời ơi đất hỡi nào đó bước chân vào Một phần ba, chia cho hắn 10% cổ phần, lần này lại cho nó mượn một trăm ngàn dù biết chắc rằng số tiền đó một đi sẽ không trở lại.
Chẳng cần nói tới những người không hiểu cậu, ngay cả tôi cũng nghi ngờ, phải chăng cậu nợ nó cái gì?”
Nghiêm Cẩn gượng cười, “Tôi không nợ nó gì cả, tôi nợ cậu mới đúng.
Tôi cứ mãi hối hận vì trận xô xát với cậu hồi lớp mười.
Nếu không có trận ẩu đả đó, cậu đã chẳng mâu thuẫn với ông già, cũng không cần phải bôn ba bên ngoài suốt bao năm qua, có nhà không về được.
Tâm bệnh này đã ở trong lòng tôi hơn mười năm, vẫn chưa buông bỏ được.
Thằng ranh KK, cậu có biết trông nó cũng giống giống cậu ngày xưa không? Lần trước nó bị người ta hành hung, nằm co ro một xó làm tôi chợt nhớ đến tình cảnh năm đó cậu bỏ nhà đi, tôi với thằng Hai đi tìm khắp nơi cuối cùng thấy cậu trên ghế đợi ở bến xe, lúc ấy cậu sốt xình xịch cứ nói mơ mãi, tay quấn băng kín mít, mặt nhem nhuốc như mèo, giống hệt nó khi ấy! Thế là tôi mềm lòng, tự nhủ trong lòng tuy năm xưa không giúp được cậu nhưng bây giờ đã có thể giúp được nó rồi.
Nếu không vì thế, làm gì tôi tốt bụng đến vậy!”
Trình Duệ Mẫn khẽ mỉm cười, lát sau mới nói: “Chuyện này cậu lại để người xấu nghe được, thành ra hiểu lầm.” Như chạm tới câu chuyện xa xôi nào đó, vẻ đau khổ thoáng vẩn lên trong mắt Trình Duệ Mẫn.
Nghiêm Cẩn không để ý tới chút thay đổi đó của cậu bạn thân, anh vỗ vai Trình Duệ Mẫn, thở dài một hơi: “Đúng thế, người anh em ạ, không nên làm người tốt, tuyệt đối không nên, cứ lấy anh đây làm gương nè!”.