Về phía Nghiêm Cẩn, anh chẳng hề hay biết tin Trạm Vũ bị sát hại.
Bình thường anh ít đọc báo, có lên mạng cũng chỉ xem tin quốc tế và tin kinh tế mà thôi, rất hiếm khi đọc tin xã hội.
Mãi đến khi tham gia một bữa tiệc, có người nói với anh Lưu Vĩ bỏ trốn rồi, anh dửng dưng hỏi một câu tại sao, người đó mới trả lời: “Chẳng phải vì mấy hôm trước Lưu Vĩ mạnh miệng bảo muốn tiêu diệt một thằng nhóc hay sao.”
Chuyện liên quan đến Trạm Vũ, Nghiêm Cẩn mới hỏi thêm một câu: “Ồ, chuyện này thì tôi biết, cuối cùng hai người đó thế nào?”
“Chết rồi.” Người kia đáp, “Bị phân xác thành tám phần, thê thảm vô cùng!”
Nghiêm Cẩn nhất thời không kịp phản ứng, miệng đang sì sụp ăn mì tự nhiên ngừng hẳn trông hết sức kỳ lạ, sợi mì chưa bị cắn đứt rơi lại vào bát: “Ai chết rồi?”
“Thì là thằng trai bao tên KK đó.
Này, anh Cẩn, không có ý gì nhưng chẳng phải trước đây thằng nhóc đó theo anh sao?”
Nghiêm Cẩn không đáp, bỏ đũa xuống, thẫn thờ ngồi đó một lúc rồi đứng dậy đi luôn.
Trên đường về nhà, anh mua một tờ báo đứng ngay bên đường đọc hết mẩu tin ngắn ngủi kia, hút vài điếu thuốc.
Sau đó anh gọi cho Phùng Vệ Tinh nhưng số điện thoại Phùng Vệ Tinh thường dùng lại báo đang tắt máy.
Anh chuyển sang gọi cho một người bạn khá thân với Phùng Vệ Tinh, người bạn đó nói anh ta cũng không liên lạc được với Phùng Vệ Tinh, cứ như Lưu Vĩ vừa bỏ trốn, họ Phùng cũng mai danh ẩn tích theo, liên hệ thế nào cũng không được, không biết trốn đi đâu nữa.
Quý Hiểu Âu nhận được điện thoại của Nghiêm Cẩn trong lúc đang ở nhà họ Trạm.
Căn nhà nhỏ bé bỗng chốc đông như kiến, chỉ có bà Lý Mĩ Cầm đang nằm trên giường, chẳng nói chẳng rằng.
Từ khi xác nhận Trạm Vũ tử vong, trạng thái của bà Lý Mĩ Cầm trở nên rất khác thường.
Bà không biết con trai mất tích, là bạn học Trạm Vũ đọc được đặc điểm nhận diện trên báo, cảm thấy hơi giống với cậu bạn đã trốn học tám ngày không xin phép của mình mới báo cho giáo viên chủ nhiệm.
Trạm Vũ đi khỏi ký túc xá từ buổi chiều ngày hai mươi tư tháng mười hai, mặc bộ quần áo mới, chính là chiếc áo len hai màu đen đỏ được cảnh sát nhắc tới, từ đó không thấy trở lại nữa.
Thông tin báo về khoa, nhà trường kiểm tra nhiều lần, cuối cùng báo cảnh sát.
Sợ tình trạng sức khỏe của Lý Mĩ Cầm không chịu nổi sự thật này, họ hàng bên ngoại đành tìm đến ba đẻ Trạm Vũ – người vừa được xuất viện, tới sở cảnh sát nhận xác và kiểm tra ADN.
Ba Trạm Vũ đỏ mắt trở về từ sở cảnh sát, đưa tới trước mặt Lý Mĩ Cầm tờ giấy “chứng tử”.
Bà chẳng rơi một giọt nước mắt, cứ ngây ra nhìn tờ giấy chằm chằm, nhìn được khoảng mười phút bà mới giơ tay gạt nó đi như gạt một hạt bụi, thế rồi bà nằm xuống, mở mắt trừng trừng, trở thành một cái xác không hồn không nhận thức được gì nữa.
Suốt ba bốn ngày, bà không ăn một miếng cơm, người ta phải mạnh tay đút nước mới miễn cưỡng duy trì được sinh mệnh đang ngày một tàn lụi của bà.
Quý Hiểu Âu nán lại nhà họ Trạm một lúc, cô nhận ra trong nhà toàn họ hàng thân thích nhưng không một ai có thể tỉnh táo để xử lý mọi chuyện.
Vụ việc chưa được kết án, Trạm Vũ vẫn phải nằm lại phòng lạnh của nhà tang lễ, tạm thời không thể hỏa táng nhưng hậu sự của cậu vẫn phải tiến hành.
Thế mà ba ruột cậu lại trốn vào một góc, vùi đầu uống rượu, thỉnh thoảng rơi hai giọt nước mắt, hỏi gì ông ta cũng trả lời không rõ, không biết.
Trái lại, cô cậu dì mợ đưa ra rất nhiều ý kiến nhưng khi hỏi hậu sự xử lý thế nào, tất cả họ lại biến thành hũ nút, không ai chịu nói gì.
Quý Hiểu Âu mơ hồ khá lâu mới hiểu được suy nghĩ thật của họ từ những lời nói quanh co kia.
Nhà họ Trạm bây giờ đã là một mớ bòng bong, ông Trạm say xỉn như một kẻ ngốc, vả lại tình trạng kinh tế của ông ta thế nào mọi người chẳng còn lạ gì, bà Lý Mĩ Cầm có lẽ không thể lấy lại tinh thần ngay được, những người này có lẽ đang sợ nói nhiều sai nhiều, nêu ra ý kiến thì sẽ phải bỏ tiền.
Có thể nói, họ chẳng muốn lo lắng chuyện gì nhưng lại rất hứng thú với một vấn đề khác, chính là tiền bồi thường giải tỏa sẽ là bao nhiêu.
Quý Hiểu Âu đau khổ cùng cực, chuyện lần này đã khiến cô nhận ra thói đời lạnh lẽo đến mức nào, chính nó đã nghiền nát cô thành trạng thái tê dại hoàn toàn.
Cô đứng trước khung cửa sổ duy nhất trong nhà, mở hé cánh cửa một chút cho làn gió lạnh bên ngoài lùa vào, phần nào xoa dịu nội tâm nóng bỏng trong mình bây giờ.
Cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn, cô kéo cô út của Trạm Vũ – người thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy nhất bây giờ ra một góc, cô bảo Trạm Vũ đã qua đời được hơn một tuần, dù thế nào cũng phải lo liệu chuyện hậu sự cho cậu, bất kể bao nhiêu tiền cô đều sẽ chi, nhưng phải có người họ Trạm hoặc họ Lý đứng ra xử lý.
Trạm Vũ có ba mẹ, có họ hàng, người có máu mủ với cậu nếu không đứng ra, thì người ngoài như cô không thể hăng hái đi trước được.
Tình cảm ra tình cảm, lý trí là lý trí, người Bắc Kinh luôn phân định rõ hai điều này.
Cô tự cảm thấy bản thân nói vậy chẳng có gì không đúng, nào ngờ cô út lại cười khẩy, cặp lông mày tỉa kiểu lá liễu nhướng lên thật cao rồi bảo: “Cô chỉ là người ngoài, nói nhăng nói cuội gì vậy? Chuyện nhà họ Trạm chúng tôi tự biết lo liệu.
Vả lại bây giờ Mĩ Cầm đâu phải người không có tiền.
Cô sẽ bỏ tiền à? Cô có mục đích gì hả? Chẳng lẽ đã nhắm trúng căn nhà này của bà ấy?”
Quý Hiểu Âu á khẩu chẳng thể đáp lời, cô ngại ngùng đứng đó một lúc, khắp nơi đều là họ hàng của Trạm Vũ càng khiến cô trở nên lẻ loi và thừa thãi.
Quý Hiểu Âu đành nhấc chân đi ra cửa.
Cô định tới trạm y tế phường vì không thể cứ mặc kệ bà Lý Mĩ Cầm như vậy mãi được, ít nhất phải truyền chút đường cho bà.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Quý Hiểu Âu liền chạm mặt hai cậu thanh niên, họ ôm trong tay một đóa cúc trắng, nhìn cách ăn mặc thì biết ngay là sinh viên, chắc hẳn là bạn học của Trạm Vũ.
Cô cúi đầu nghiêng người nhường đường, không ngờ một trong hai người lại gọi một tiếng: “Sư tỷ.”
Quý Hiểu Âu ngước lên, người này khá quen, chắc chắn đã từng gặp nhưng lại chẳng nhớ được đã gặp ở đâu.
Cậu trai lên tiếng: “Em ở cùng phòng ký túc xá với Trạm Vũ, có phải mùa hè năm nay chị đã đến phòng tụi em một lần không?”
Quý Hiểu Âu giờ mới giật mình nhớ ra, chính cậu nhóc này đã tiếp chuyện cô ở phòng ký túc của Trạm Vũ.
Cô gật đầu thay lời chào rồi đi qua cậu.
Khi cô đã xuống dưới, đang hỏi người đi đường cách đi tới trạm y tế phường thì thấy cậu trai chạy từ bên trong khu tập thể tới chỗ mình: “Sư tỷ, sư tỷ, chị chờ em một chút.”
Cậu chạy tới trước mặt cô, tháo cặp kính cận, dụi mạnh đôi mắt đỏ hoe vì khóc: “Chị nói chuyện với em một lát được không? Có chuyện này em thấy rất khó hiểu, nên muốn hỏi chị.”
“Cậu nói đi.”
“Xưa nay Trạm Vũ là người ăn tiêu tằn tiện nhất trong phòng tụi em.
Nhưng đột nhiên mấy tháng trở lại đây, cậu ấy bỗng dưng như biến thành một người khác, mặc toàn quần áo hàng hiệu, còn mua điện thoại và laptop mới.
Cậu ấy bảo ba cậu ấy buôn bán phất lên rồi, nhưng vừa rồi nhìn điều kiện gia đình cậu ấy không có vẻ là đã khấm khá hơn tí nào.”
Quý Hiểu Âu nhìn cậu một lúc rồi hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Cậu nhóc vội lắc đầu: “Chị đừng hiểu lầm ý em.
Em chỉ nghĩ là, liệu chuyện này có liên quan tới việc cậu ấy bị sát hại không? Cảnh sát đã tới trường lấy đồ của Trạm Vũ đi nhưng đã quá nửa tháng, chẳng những vụ án không có tiến triển gì, sở cảnh sát cũng chẳng có bất kỳ thông báo nào.
Chị có nghĩ là do gia đình cậu ấy thấp cổ bé họng nên họ mới làm ngơ như vậy không?”
Quý Hiểu Âu thở dài: “Chúng ta có thể làm gì chứ, ai cũng là người không quyền không thế, người ta nói sao chỉ biết nghe vậy mà thôi.”
Cậu nhóc cũng thở dài: “Nếu giúp được gì cho cậu ấy thì tốt quá.
Nói thật với chị, tuy ở cùng phòng ký túc nhưng Trạm Vũ cũng chẳng thân thiết gì với tụi em.
Nhưng khi cậu ấy đi rồi, nhớ lại những chuyện ngày trước, em lại cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy, bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận vô cùng.”
Quý Hiểu Âu nhìn cậu thanh niên, bỗng thấy rưng rưng xúc động: “Người đi rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa.
Từ giờ phải tử tế với người bên cạnh một chút.
Trên đời này có hàng tỷ người, nhưng cũng chỉ một vài người có duyên chung phòng với cậu mà thôi.”
Cậu sinh viên gật đầu: “Em về trường sẽ bàn bạc lại với các bạn, nhất định phải giúp cậu ấy.
Trên báo nói gia đình nạn nhân đã bình tĩnh lại rồi, chị thấy tình trạng của bác gái mà gọi là bình tĩnh sao? Sư tỷ, đúng thật là!”
Trong khi cậu nam sinh đã đi lên gác, Quý Hiểu Âu vẫn đứng thẫn thờ bên đường một lúc, tạm thời cô thậm chí còn quên mất bản thân đang định làm gì.
Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn gọi điện tới..