Đang là nửa đêm, song cửa sắt phòng giam mở ra cũng là lúc nó phát ra thứ âm thanh ghê rợn khiến tất cả mọi người đang say giấc cũng phải bừng tỉnh, lục tục thức dậy, thậm chí phòng giam bên cạnh cũng có người ló đầu ra khỏi khe cửa chật hẹp, nhìn Nghiêm Cẩn từ trên xuống dưới.
Nghiêm Cẩn nghe thấy tay cảnh sát nói với một người nào đó trong phòng: “Đưa người mới tới phòng cậu đây.
Vụ của anh ta đặc biệt, coi chừng cẩn thận đấy.”
Chất giọng ồm ồm cất lên: “Sao không được tạm giam bảy ngày mà đã đưa thẳng tới đây rồi?”
Đáp lại là giọng nói không còn kiên nhẫn của tay cảnh sát: “Vừa nói rồi đó, vụ của anh ta lớn.
Tôi dặn trước, đừng có động vào người ta đấy! Các cậu không được sớ rớ đâu!” rồi tay đó đẩy mạnh lưng Nghiêm Cẩn một cái: “Số 0382, báo cáo rồi vào trong đi!”
Nghiêm Cẩn bước từng bước vào phòng giam, anh không hô “báo cáo” như được yêu cầu.
Tay cảnh sát chỉ lườm anh một cái rồi thôi, cũng không làm gì to tát hơn rồi đóng cánh cửa sắt lại cái rầm.
Không gian bên ngoài song cửa trở nên ồn ào, tiếng bước chân và tiếng răn đe “Nhìn gì mà nhìn, mau về ngủ đi!” xa dần.
Ở lại đằng sau là thế giới của đủ loại nghi phạm từ trộm cắp, cướp giật, hiếp dâm đến giết người.
Nghiêm Cẩn đứng thẳng người bên cánh cửa, dửng dưng đánh giá mọi thứ bên trong.
Trong căn phòng rộng chừng 20m2 chỉ có một chiếc giường cùng một lối đi chật hẹp, cuối phòng là buồng vệ sinh rộng khoảng 1m2, một đống người chen chúc ngủ trên giường, chỉ có một số vị trí gần cửa là thoải mái một chút, còn lại những người khác thậm chí còn không đủ chỗ để nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng cong người và chân lại, chưa nói tới chuyện có chỗ trở mình.
Lúc này mười mấy người trong phòng đều đã ngồi dậy, dùng ánh mắt tò mò không chút e dè nhìn chằm chằm vào mặt Nghiêm Cẩn, tầng tầng lớp lớp, khiến anh cảm thấy mặt mình như đang bị phết một lớp hồ dán rất dày.
Nghiêm Cẩn biết, dù muốn hay không, anh cũng phải chung sống với những người trong phòng này một khoảng thời gian.
Nếu may mắn, bảy ngày sau hết thời hạn tạm giam, nếu tổ điều tra vẫn chưa thu thập đủ chứng cứ để bắt giữ họ sẽ phải phóng thích anh.
Nhưng nếu không may, tổ điều tra lại xin kéo dài thời hạn giam giữ hình sự thì anh sẽ phải ở lại đây trong ba mươi bảy ngày… Nghiêm Cẩn không tin vận may của mình lại tệ đến nỗi có một ngày bản thân thực sự bị chính thức giam giữ.
“Này, đứa mới đến!” Gã vừa nói chuyện với cảnh sát xếp bằng giữa giường, lên tiếng: “Mày tên gì? Tội gì mà vào đây?” Giọng không to nhưng rất hung hãn.
Nghiêm Cẩn cũng chẳng buồn liếc hắn một cái, anh gạt chiếc áo bông trải trên giường rồi đặt mông ngồi xuống ván gỗ: “Nhường một chút, cho anh em ngồi một cái nào!”
Gã ngồi xếp bằng lập tức thay đổi sắc mặt: “Tới đi, cho nó thư giãn gân cốt một chút!”
Lập tức ba tên nhảy xuống khỏi giường, vây Nghiêm Cẩn vào giữa.
Mặc dù đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu nhưng trước mắt là thân hình cao 1m9 và cơ thể rắn rỏi của Nghiêm Cẩn vẫn khiến họ chùn tay, ba tên kia chỉ hung hãn lườm nguýt anh, không ai dám bước tới.
Nghiêm Cẩn xoay người nói với gã trên giường: “Tốt nhất mày nên nằm xuống mà ngủ đi, đừng động vào ông đây, cũng là giữ lại đường sống cho mấy người anh em của mày.”
Giây phút đó, anh từ tư thế quay lưng vào cửa chuyển sang đối diện với cửa, ánh đèn từ cửa rọi vào vừa vặn chiếu lên mặt anh.
Cùng lúc đó, khuôn mặt vốn đang biến dạng vì cơn thịnh nộ của người kia bỗng chốc cứng lại như bị đông đá, hắn ngước mắt nhìn Nghiêm Cẩn thật lâu rồi ngập ngừng lên tiếng: “Mày… Anh… Anh Cẩn?”
Nghiêm Cẩn thoáng giật mình, không ngờ vào đây rồi còn gặp được người quen, anh cúi xuống nhìn cho rõ diện mạo người nọ, mặt vuông chữ điền, nét nào cũng hung tợn, chắc chắn anh từng gặp ở đâu đó nhưng lại chẳng nhớ được tên.
Gã nọ nhảy từ trên giường xuống, vui ra mặt: “Đúng là anh Cẩn rồi! Em là Lý Quốc Kiến, có lần theo đại ca đến dùng bữa ở Một Phần Ba đã gặp anh.”
Nghiêm Cẩn giờ mới giật mình, thì ra tên này là thuộc hạ của Phùng Vệ Tinh, tự cảm thán trong lòng rằng thế giới này thật nhỏ.
Nhưng anh cũng thầm cảm thấy bản thân có chút may mắn.
Anh hiểu quy tắc của các con số, người mới vào đều phải ra đòn phủ đầu trước, tuy bản thân không sợ hãi nhưng nếu ẩu đả thật thì cũng phiền toái, chẳng may làm người ta bị thương, chọc giận cảnh sát sẽ khó sống lắm.
Thoạt nhìn, gã tên Lý Quốc Kiến này có vẻ là lão đại trong phòng giam này, cũng coi là người có “số má”, nếu quen biết người có “số má”, cửa phủ đầu xem ra có thể được miễn.
Quả nhiên Lý Quốc Kiến nói với mọi người rằng: “Đây là anh em của đại ca tao, bây giờ anh ấy chính là đại ca của tao, chúng mày nếu làm anh ấy bực mình cũng có nghĩa là làm tao bực mình, rõ chưa?” sau đó hắn giơ chân đạp mạnh vào người đang nằm ngủ bên cạnh, “Thằng chó này mù à? Cút ra góc kia mà ngủ, cho đại ca chỗ rộng rãi một tí.”
Nghiêm Cẩn vội can ngăn: “Khỏi cần, đêm nay tôi chẳng ngủ được đâu, có chỗ nằm ngả lưng là được.
Chuyện ngày mai tính sau.” Sở dĩ anh nói như vậy là vì giờ đây trong đầu vẫn còn suy nghĩ ăn may.
Ngày mai tin anh bị tạm giam hình sự truyền đến tai người nhà, nếu người nhà hành động nhanh một chút thì có lẽ đêm mai sẽ không còn phải qua đêm ở trại tạm giam nữa rồi.
Mặc dù anh đã trả lời khách sáo như vậy nhưng người nằm cạnh cửa vẫn nhường cho anh một chỗ nằm rộng chừng 50cm.
Nghiêm Cẩn đành mặc nguyên quần áo nằm xuống, không quên tỏ thái độ cảm ơn sâu sắc.
Lý Quốc Kiến nằm kế bên anh, lúc này mới ghé sát lại hỏi nhỏ: “Anh Cẩn phạm tội gì mà vào đây?”
Hắn tiến lại sát quá, hơi thở vừa có mùi hôi miệng vừa có mùi thuốc lá phả thẳng vào mặt Nghiêm Cẩn khiến anh phải lập tức quay đi, chỉ nói hai chữ đầy đủ hàm ý: “Giết người.”
Hai chữ này giống như loại cao su thượng đẳng, lập tức bịt kín miệng Lý Quốc Kiến, khuôn mặt hung hãn của hắn giật giật, kéo chăn nằm xuống, hạ giọng gầm một tiếng: “Ngủ hết mẹ chúng mày đi!”
Những người còn lại trong phòng giam cũng lục tục nằm xuống, trong phòng dần vang lên những tiếng ngáy ngủ to nhỏ khác nhau.
Nghiêm Cẩn nằm trên tấm ván vừa được người ta nhường cho.
Tấm ván dưới người anh còn ấm, độ ấm của nhiệt độ cơ thể người.
Bên tai anh không chỉ có tiếng ngáy ngủ suốt đêm, còn cả tiếng nghiến răng, tiếng đánh rắm, và vài câu nói mớ, cũng may đang là mùa đông, mùi trong phòng giam không đến mức khó chịu lắm.
Tuy cách cửa ra vào khá xa nhưng anh lại bị một bóng đèn neon bật suốt đêm chiếu thẳng vào mặt, chứng mất ngủ quả nhiên hại anh thức trắng cả đêm.
Anh nằm thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ không một lần trở mình, bởi hễ xoay người sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền khiến tất cả những người còn lại đều phải xoay người theo mình.
Đôi mắt anh cứ thế mở thao láo, nghĩ đi nghĩ lại về cuộc nói chuyện với cảnh sát mấy tiếng trước nhưng lại không nghĩ ra được điều gì rõ ràng đủ để thuyết phục bản thân lý giải vì sao lại rơi vào hoàn cảnh xui xẻo này.
Giờ thức dậy trong trại tạm giam là 6h, người xung quanh đứng dậy như ong vỡ tổ, gấp chăn chiếu gọn gàng rồi ngồi yên trên giường chờ một lúc, khi nào đám Lý Quốc Kiến rửa mặt xong mới được phép lần lượt vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Ở đây không được phép sử dụng bàn chải đánh răng bình thường vì tay cầm dài và nhọn của bàn chải sau này có thể trở thành công cụ tự hại mình hoặc đả thương người khác.
Một phòng bảy tám người, chỉ duy nhất một mình Nghiêm Cẩn không động đậy.
Cả đêm chỉ nằm yên một tư thế, vừa không trở mình vừa không cử động được, xương sống mới phẫu thuật của anh lại bắt đầu ngâm ngẩm đau nhức.
Giờ giường mới rộng, đúng lúc anh có thể thay đổi tư thế xoa dịu thắt lưng đã căng cứng lại một chút.
Tổ trưởng Lý Quốc Kiến không nói gì, những kẻ khác càng không dám lên tiếng để mặc anh nằm trên giường.
Mãi đến giờ ăn sáng, Lý Quốc Kiến tận tay bưng một bát cơm đưa tới trước mặt anh: “Anh Cẩn, cơm này!” Nghiêm Cẩn mới lười biếng mở mắt liếc qua, đồ ăn sáng ở đây chỉ là một bát cháo lõng bõng nước, một cái bánh mì bằng nắm tay, thêm một chút dưa muối, mấy cọng dưa muối đen sì, tỏa mùi thối vì để lâu ngày.
Anh liếc qua một cái rồi ngán ngẩm quay đi, xua tay nói: “Dẹp đi, mấy thứ này cho người ăn sao?”
Lý Quốc Kiến cười giả lả nói: “Cố chịu đựng bữa sáng này đi, đến bữa trưa em sẽ lấy thêm vài món ở căng tin.”
Nghiêm Cẩn đập mạnh ván giường ngồi dậy, như giải tỏa cơn giận trong lồng ngực, anh mắng một câu bâng quơ: “Hổ xuống đồng bằng nhục hơn chó!”
Lý Quốc Kiến không tiếp lời, xem ra gã có vẻ sợ sệt Nghiêm Cẩn ít nhiều.
Nếu nói là do thế lực lúc trước của Nghiêm Cẩn thì chỉ đúng một phần, nói đúng hơn là những kẻ có “số má” trong phòng tạm giam, mà thậm chí ngay cả cảnh sát trại tạm giam cũng phần nào e sợ những nghi phạm trọng tội trong tổ mình quản lý, nhất là những nghi phạm bị gán tội danh giết người.
Những kẻ này cần theo dõi đặc biệt cẩn thận.
Nếu vô tình chọc giận họ, các hành vi quá khích rất dễ xảy ra trong thời gian tạm giam vì họ chẳng còn gì để mất cả.
Đối với họ, hình phạt dành cho tội danh giết người đã là cao nhất rồi, sẽ chẳng thể gia tăng vì bất cứ hành vi quá khích nào nữa, nhưng nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích cá nhân của người cảnh sát, do đó trước yêu cầu của những phạm nhân này, thông thường đa số cảnh sát đều cố gắng đáp ứng hết mức.
Trong lòng Nghiêm Cẩn biết rõ những quy tắc ngầm trong trại tạm giam nên thản nhiên chìa tay ra đòi: “Có thuốc không?”
“Có, có, có.” Lý Quốc Kiến liến thoắng, nói rồi hắn lật ván giường lên, móc một bao thuốc từ trong chăn ra, bao thuốc có giá 2 đồng mua bên ngoài trại tạm giam: “Ở đây chỉ bán loại này thôi, anh cố hút đi vậy, chỗ này mọi người đều phải chịu đựng, không lịch sự với ai được đâu.”
Nghiêm Cẩn đã chịu đựng suốt một đêm, từ lâu đã chẳng còn sức kén chọn thuốc lá nữa, anh rút điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi dài, sau đó thỏa mãn nhả ra một luồng khói, bỗng nhớ ra mà hỏi chuyện của Lý Quốc Kiến: “Còn cậu thì sao? Vì cớ gì bị giam ở đây?”
Lý Quốc Kiến thở dài: “Haiz, đừng nói nữa! Em ở cash box cùng bọn Đại Vĩ, hộ tống một con đĩ ra ngoài bán dâm, 113 ập tới, người khác không việc gì, giam vài ngày là được thả ra, có mỗi mình em bị bọn cớm lục được súng hoán cải trên người, đó, tàng trữ vũ khí trái phép, thế là bị giam ở đây.”
“Đại Vĩ” hắn nhắc tới chính là Lưu Vĩ đã biệt tăm biệt tích sau khi Trạm Vũ gặp nạn.
Nghiêm Cẩn ngạc nhiên, vờ lơ đãng hỏi hắn: “Lưu Vĩ trốn rồi, cậu biết chưa?”
Lý Quốc Kiến há hốc miệng kinh ngạc, “Đại Vĩ trốn rồi? Trốn đi đâu?”
Nghiêm Cẩn lắc đầu: “Không biết.”
“Đại ca biết không?”
“Đại ca cậu cũng trốn rồi.”
Lý Quốc Kiến vỗ đùi cái đét: “Em biết mà, thằng nhãi này sớm muộn cũng gây chuyện.
Em đã nói trước với đại ca rồi, hắn rất tàn độc, thế nào cũng gây chuyện lớn cho đại ca mà anh ấy không nghe.
Nhìn coi, xảy ra chuyện rồi đó!”
Cách nói chuyện này có vẻ hắn còn vào tù trước khi Lưu Vĩ bỏ trốn nên chẳng mảy may hay biết sự tình, bởi vậy Nghiêm Cẩn lập tức không còn muốn nói tiếp với hắn nữa, anh lại nằm xuống tấm phản hút thuốc nhả khói, hút liền một lúc bốn năm điếu mới hài lòng dừng lại.
Ăn sáng xong là tới giờ học tập theo quy định, cũng chính là thời gian mọi người ngồi ngay ngắn trên phản học thuộc “Quy định trại tạm giam”.
Ngoài một số người như Lý Quốc Kiến có thể tự do đi lại trên mặt đất, những người khác đều phải ngồi im lìm trên phản, không được phép cử động.
Vẫn còn một ngoại lệ khác chính là Nghiêm Cẩn.
Sau khi trải qua cảm giác căm phẫn và lo âu của thời kỳ quá khích ban đầu, nhu cầu sinh lý suy cho cùng vẫn chiếm thế thượng phong.
Anh thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng lại không làm sao ngủ được, chủ yếu là vì đói, đói đến dạ dày sôi sùng sục, đói đến nổ đom đóm mắt.
Tính cả mười hai tiếng tối qua, tổng cộng đã bốn mươi tám tiếng liền anh chưa được ăn uống tử tế.
Nhưng giữa trạm giam thế này, chưa đến giờ ăn thì đúng là chẳng tìm được thứ gì có thể làm no bụng thật.
Con người phải trải qua những giây phút thế này mới có thể nhận ra rằng, được thoải mái thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống cũng là một niềm hạnh phúc.
Giờ đây anh chỉ biết nằm trên phản, vừa cồn cào chờ đến giờ ăn vừa nghĩ xem bao giờ mới thoát khỏi đây được.
Theo phán đoán của anh, tổ chuyên án bắt đầu làm việc lúc 8h30, vậy tin tức anh bị tạm giam có lẽ sẽ đến tai người nhà trước 10h.
Người nhà anh phải tìm người để giàn xếp, rồi tiến hành các thủ tục cần thiết, sớm nhất cũng phải chập tối mới ra khỏi đây được.
Giờ ăn trưa, Lý Quốc Kiến lấy được một bát sườn kho, nghe nói xin của nhà bếp dưới căn tin.
Nghiêm Cẩn thấy có thịt thì mừng như vớ được vàng, vỗ vai hắn mà khen: “Anh em tốt, sau này tôi nhất định sẽ nói với đại ca cậu, dẫn dắt cậu tử tế.”
Lý Quốc Kiến nói: “Có dẫn dắt em cũng không muốn làm nữa, nếu được ra ngoài, anh cứ giúp em chuyển lời tới đại ca nhờ anh ấy tìm người giúp em khi nào ra tòa được giảm án chừng một năm rưỡi là em đội ơn anh lắm rồi.”.