Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa FULL


Dường như không hề bị ảnh hưởng bởi vụ việc của Nghiêm Cẩn, Một quán café vẫn duy trì kinh doanh như trước.

Người đón Quý Hiểu Âu ở cửa vẫn là nam phục vụ hôm trước.

Cậu chàng có khả năng ghi nhớ thật tốt, vừa thấy Quý Hiểu Âu liền hỏi: “Có phải chị Quý không ạ? Chị đi theo em nhé.”
Quý Hiểu Âu được dẫn đến trước một căn phòng.

Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là không gian bồng bềnh sương khói, Nghiêm Thận đã ngồi an vị, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang đỏ lửa, khẽ gật đầu với cô trong dáng vẻ biếng nhác, coi đó thay lời chào.
Quý Hiểu Âu đứng bên ngoài, tự dưng nảy sinh một ảo giác, bởi mùi thuốc lá trong phòng đã quá quen thuộc, giống hệt mùi hương thường tỏa ra từ người Nghiêm Cẩn.

Cô khẽ đánh mắt nhìn hộp thuốc lá trên bàn, liền hiểu ra cảm giác thân quen này từ đâu mà tới.

Điếu thuốc Nghiêm Thận đang cầm trên tay chính là “Nhuyễn Trung Hoa” 329 loại cũ Nghiêm Cẩn thường hút.
Cô lưỡng lự đứng bên ngoài một lúc, đợi khói thuốc trong phòng bay bớt mới đóng cửa, ngồi xuống ghế đối diện Nghiêm Thận.

Bị ảnh hưởng từ gia đình, Quý Hiểu Âu xưa nay không thích mùi thuốc lá, càng không muốn trở thành đối tượng hít khói thuốc thụ động.

Ngoại lệ duy nhất của cô là Nghiêm Cẩn, hình như mỗi khi Nghiêm Cẩn hút thuốc, cô chưa bao giờ thấy phản cảm.

Lý do giải thích cho điều này không ngoài vẻ đẹp trai mỗi khi cầm điếu thuốc của anh, nhất là khi anh cúi xuống châm lửa, cặp lông mi buông nhẹ, ánh mắt đầy tập trung, ngọn lửa lẳng lặng cháy rực trong lòng bàn tay hơi khum lại, đối lập hoàn toàn với vẻ kiêu căng lộ liễu thường ngày, những khi ấy anh lại mang một vẻ u sầu nào đó, mang dáng vẻ của một người đàn ông có quá khứ, cái tỏa ra là sự gợi cảm trí mạng luôn khiến cô nhìn không rời mắt.
Nghiêm Thận mặc áo khoác ngắn họa tiết Houndstooth kinh điển của Chanel, cổ đeo vòng ngọc trai to bằng ngón tay út.

Song, dáng vẻ hút thuốc của chị lại không thanh nhã dịu dàng như bộ đồ, chị hút rất nhanh, mỗi lần hít vào nhả ra đều quá vội vàng khiến người bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng sốt ruột.

Chị không lên tiếng, Quý Hiểu Âu cũng chẳng nói gì, chỉ lặng im ngồi kế bên đợi chị hút hết nửa điếu thuốc.

Nghiêm Thận dụi tàn thuốc vào gạt tàn rồi ngước lên nói với Quý Hiểu Âu: “Cô gan dạ hơn tôi nghĩ đấy! Tôi cứ tưởng cô sẽ không tới.”
Quý Hiểu Âu cười đáp: “Chỉ là đi uống trà chiều thôi, chẳng phải thế sao?”
Nghiêm Cẩn cũng cười nhưng nụ cười của chị lúc nào cũng sắc lạnh, tựa như chỉ có làn da bên ngoài thay đổi, cơ thể bên vẫn nguyên như cũ.
Chị nói: “Anh tôi trước đây có một cô bạn gái, trước cô, là người gần đây được lăng xê mạnh mẽ, tiêu rất nhiều tiền để trở thành nữ chính phim điện ảnh.


Cô ta tên gì nhỉ? Hình như Khai (1) gì đó…”
(1) Khai Nhan trong tên Thẩm Khai Nhan nghĩa là Cười rạng rỡ, còn Nghiêm Thận đoạn này nói thành Khai Khẩu Tiếu là hé miệng cười.
Quý Hiểu Âu bổ sung thêm: “Thẩm Khai Nhan.”
“Đúng rồi, chính là cô ta.

Cô ấy ở với anh tôi hơn bốn tháng, anh tôi mua quần áo, trang sức, mua cả xe, còn đưa đi du lịch Châu Âu, bỏ ra ít nhất cũng hai, ba trăm vạn cho cô ta.

Vậy mà hôm qua cô ta được phỏng vấn, người ta hỏi cô ta có phải bạn gái cũ của Nghiêm Cẩn không, cô biết cô ta trả lời thế nào không?”
Quý Hiểu Âu lắc đầu, ánh mắt cô nhất thời bị thu hút bởi màu sơn móng tay tím nhạt của Nghiêm Thận.

Sắc tím nhạt là xu hướng của năm nay, nhưng trong mắt Quý Hiểu Âu, màu móng tay này chẳng khác nào sắc tím nhợt nhạt trên ngón tay những người bị bệnh tim.
Nghiêm Thận liền tiếp lời: “Cô ta bảo tất cả những thông tin nói cô ta qua lại với anh tôi đều là bịa đặt, có người ghen ăn tức ở muốn bêu xấu cô ta.

Sự thật là anh tôi không từ thủ đoạn theo đuổi cô ta từ lâu, lý trí cô ta phải kiên định lắm mới giữ được bản thân trong sạch.

Buồn cười không? Có lẽ cô không cảm thấy gì.

Nhưng tôi đã thấy nhiều trò của đám phụ nữ đó với anh tôi nên thấy buồn cười lắm.

Giậu đổ bìm leo, người đi trà lạnh, tôi hiểu rõ lắm rồi.”
Quý Hiểu Âu nhìn chị, “Nên chị nghĩ rằng tôi cũng sẽ không muốn dây dưa với mấy người?”
Nghiêm Thận rút ra một điếu rồi chìa hộp thuốc về phía Quý Hiểu Âu, “Cô thử một điếu không?” Thấy Quý Hiểu Âu không định giơ tay ra đón, chị bèn thu tay về, hít vào một hơi rồi nói: “Trước đây tôi cũng không hút thuốc, nhưng bỗng mấy hôm nay lại nhận ra thuốc lá hay ho ra phết, hít vào rồi nhả khói, chuyện buồn phiền gì cũng vơi đi phân nửa.

Quý Hiểu Âu, cô tên Quý Hiểu Âu phải không? Từ khi thấy cô bước vào căn phòng này, tôi đã phải nhìn cô với ánh mắt khác rồi, ít nhất cô cũng là người khá dũng cảm, không như đám phụ nữ trước đây của anh tôi.

Nói thật là tôi rất tò mò, không biết lý do gì khiến cô tới đây?”
Quý Hiểu Âu vốn không muốn trả lời nhưng sau một thoáng phân vân vẫn nói: “Vì sự thật!”
Nghiêm Thận chau mày: “Sự thật?”
“Đúng thế, sự thật!”
“Sự thật?” Nghiêm Thận rít thuốc, nhìn cô bằng cặp mắt thoáng đăm chiêu rồi khẽ gật đầu, “Sự thật là gì? Nếu cô tin thì đó chính là sự thật.


Câu đầu tiên Nghiêm Cẩn nhờ tôi gửi lời cho cô là anh ấy… không giết người.

Đây là sự thật cô muốn biết chăng?”
Đôi mắt chị và Nghiêm Cẩn giống hệt nhau, con ngươi đen và rất sáng khiến người đối diện không khỏi đứng ngồi không yên.

Quý Hiểu Âu lảng tránh ánh mắt chị, khẽ hỏi: “Anh ấy dặn chị nói với tôi như vậy à?”
“Phải.

Tôi cảm thấy anh tôi rất sợ cô hiểu lầm anh ấy.”
Quý Hiểu Âu cắn môi: “Anh ấy… ổn không?”
Nghiêm Thận cười mỉa mai, “Nếu ổn của cô chỉ là ăn được ngủ được thì tôi nghĩ anh ấy khá ổn.”
“Vậy… tâm trạng anh ấy… tốt chứ?”
“Xem ra cô thực sự không hiểu anh ấy.” Nghiêm Thận chép miệng, “Nghiêm Cẩn từng có thời gian là lính đặc công, cô biết chứ?”
“Biết.”
“Thế chị có biết ngày trước làm sao anh ấy ngã gãy xương sống không?”
“Không, anh ấy chưa kể.”
“Có muốn nghe tôi kể không?”
“Muốn.

Cảm ơn chị.”
“Mười năm trước anh ấy tới Vân Nam làm nhiệm vụ, khi đi xuống từ trực thăng thì bất ngờ gặp gió nghiêng.

Có lẽ chị không biết, máy bay trực thăng sợ nhất gặp phải gió nghiêng, vì gió nghiêng sẽ khiến thân máy bay rung lắc dữ dội, người đi trên thang dây sẽ rất nguy hiểm.

Vì cứu đồng đội của mình, anh ấy ngã xuống từ thang dây ở độ cao hơn 10m, ba đốt xương sống gãy nát.”
“Gãy nát?” Quý Hiểu Âu bất giác bịt miệng.
“Phải, xương gãy nát.

Tôi với mẹ thâu đêm tới doanh trại thăm anh ấy, bác sĩ nói rằng có lẽ anh ấy sẽ không thể đứng lên được nữa.


Ai cũng khóc, mẹ khóc, tôi khóc, đồng đội cũng ôm anh ấy mà khóc, ai cũng nghĩ đời anh tôi thế là hết.

Vậy mà anh tôi nằm trên giường bệnh lại mỉm cười trấn an mọi người, bảo nhất định sẽ đứng dậy được, nhất định sẽ khỏe lại.

Anh tôi mất hai năm mới đứng dậy được.

Nhưng nỗi khổ trong hai năm ròng điều trị phục hồi ấy…” Nói tới đây, Nghiêm Thận khẽ lắc đầu, mắt đỏ hoe, “Tôi đã từng thấy bộ đội điều trị phục hồi trong bệnh viện, toàn là thanh niên mười tám tuổi sức dài vai rộng nhưng không ai không khuất phục trước nỗi đau điều trị, không chịu nổi mà bật khóc.

Nhưng anh tôi, tôi thấy anh tôi bặm môi đến bật máu nhưng không mảy may nghe thấy anh ấy than vãn một lời nào.

Người như vậy, cô nghĩ anh ấy có để người khác thấy dáng vẻ bồn chồn bất an của mình không?”
Câu chuyện này khiến nơi nào đó trong đáy lòng Quý Hiểu Âu đau thắt lại, bởi lúc này cô đang nhớ lại cú đá chẳng nhẹ của mình, cú đá đã đẩy anh vào phòng phẫu thuật, khiến anh đau đớn một hồi.

Cô xoay tách trà trong tay, nói ra thắc mắc đã vương vấn trong lòng nhiều ngày nay: “Tôi thấy trên mạng nói lính đặc công khi làm nhiệm vụ không thoát khỏi việc ra tay giết người, lâu dài họ sẽ không còn coi trọng mạng sống con người nữa.

Chuyện này hẳn sẽ không có lợi cho anh ấy phải không?”
Nghiêm Thận dụi tàn thuốc vào gạt tàn, thản nhiên hỏi: “Vậy còn cô? Cô có tin lời anh ấy không? Có tin anh ấy không giết người không?”
Quý Hiểu Âu ngước lên, cuối cùng cô đã có thể can đảm nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Thận: “Trực giác và trái tim tôi đều mách bảo anh ấy không phải hung thủ giết hại Trạm Vũ.

Nhưng tôi không thể thuyết phục bản thân tại sao công an lại có lệnh bắt giữ anh ấy? Hôm nay tôi đến đây cũng vì muốn có được đáp án từ cô.”
Trên môi Nghiêm Thận là nụ cười thoáng vẻ mỉa mai, “Nếu tôi không cho cô được điều ấy thì sao?”
“Vậy tôi đành tin vào tổ chuyên án, tin rằng công an và tòa án sẽ tìm ra sự thật.”
“Cô tin vào công an và tòa án? Cô tin rằng những gì họ nói đều là sự thật?” Nghiêm Thận ngửa mặt, cười phá lên, cười đến mức Quý Hiểu Âu thấy hổ thẹn.
“Câu nói của tôi buồn cười đến thế sao?”
Nghiêm Thận mãi mới hết cười nhưng không tiếp tục đề tài vừa nói, chị bấm chuông gọi phục vụ vào, kêu họ mang chiếc gạt tàn đã đầy tàn thuốc đi rồi quay qua hỏi Quý Hiểu Âu: “Cô uống gì? Café ở đây rất ngon, nếm thử xem sao.”
Quý Hiểu Âu đáp: “Tôi không nghiên cứu về café, loại nào cũng được.”
Nghiêm Thận liền nói với phục vụ: “Một Cappuccino, cậu ra ngoài đi.” Phải đến khi cậu phục vụ đóng cửa lại, Nghiêm Thận mới mỉm cười với Quý Hiểu Âu, lần này là cười thật, không phải kiểu cười ngoài mặt như trước nữa: “Cô nói không buồn cười, tôi chỉ cảm thấy cô ngây thơ quá thôi.

Mà thôi, Nghiêm Cẩn trước nay luôn thích kiểu như vậy mà.

Để tôi nói cho cô biết, sự thật là thứ xa xỉ nhất trên đời, quan trọng là cô muốn đặt niềm tin vào ai thôi.”
Câu này khiến Quý Hiểu Âu thực sự bất ngờ: “Đến cả những người như các chị cũng cảm thấy sự thật là thứ xa xỉ?”
“Những người như chúng tôi là sao?”
“Chị, Nghiêm Cẩn, con cháu cán bộ, quan nhị đại, những người có quyền có thế trong xã hội này.”
Nghiêm Thận ngừng hút thuốc một lát, cuối cùng đã đến lúc đôi mắt hống hách đó khép lại, chị nhìn xuống mặt bàn thở dài, nói: “Thì ra đến cô cũng nghĩ như thế, khó trách cộng đồng mạng lại công kích chúng tôi dữ dội như vậy.


Tôi rất thắc mắc, lẽ nào các người cho rằng con cháu cán bộ thời nay vẫn có thể không làm mà ăn như chế độ Bát Kỳ Mãn Châu hồi xưa? Như tôi đây, làm việc trong ngân hàng, chẳng phải vẫn thường xuyên tăng ca, trầy trật để kiếm đồng tiền hay sao? Lại còn những người có quyền có thế trong xã hội này nữa chứ, chẳng lẽ các người không hiểu, trong xã hội này, sức mạnh cá nhân là thứ mong manh nhất, dù là tầng lớp nào, tai họa ập tới, chẳng ai tự bảo vệ được mình cả.”
“Nhưng dù sao chị cũng là cán bộ ngân hàng, mặc đồ Chanel, đeo túi Burberry đó thôi.” Quý Hiểu Âu nói, “Có lần tôi nghe Nghiêm Cẩn nói hai người đều tốt nghiệp đại học S, chị còn du học nước ngoài, liệu bao nhiêu người có được xuất phát điểm như vậy, có gia đình làm hậu thuẫn? Chị có thể thoải mái ăn uống ở một nơi như Một quán café này, giá một tách café ở đây có khi tương đương với nửa tháng sinh hoạt phí của người thu nhập thấp, con chị đi học trường Quốc tế học phí mỗi năm cả trăm ngàn, trong khi con cái của nhiều công nhân bình thường thậm chí còn không có tiền đi học.

Đây là sự khác biệt, chị không thể phủ nhận được.”
Nghiêm Thận chống tay lên trán phì cười: “Ôi trời, anh tôi kiếm đâu được cô người yêu bảo bối này vậy? Nghe mà xem, đạo đức chưa, chính nghĩa chưa, cô khiến tôi một lần nữa phải bất ngờ về gu người yêu của anh tôi đấy! Cô đã bao giờ nói với anh tôi những lời này chưa? Anh ấy phản ứng thế nào?”
Quý Hiểu Âu lắc đầu: “Chưa bao giờ tôi nói với anh ấy những điều này.

Anh ấy không giống chị, anh ấy không tự cảm thấy bản thân tốt đẹp như chị, Nghiêm Cẩn rất ít khi khiến tôi tức giận.”
Nghiêm Thận vừa cười vừa giận, nét mặt không tự nhiên cho lắm: “Cô cũng thật thà nhỉ.”
“Ngại quá, thật thà luôn là ưu điểm của tôi.”
“Thôi được.” Nghiêm Thận cầm chiếc xắc tay hiệu Burberry của mình, đứng dậy, “Cảm ơn cô đã tới đây, lần tới gặp Nghiêm Cẩn, tôi có thể báo cáo hoàn thành nhiệm vụ được rồi.

Nhưng cá nhân tôi cảm thấy cô và Nghiêm Cẩn… À, nếu như cô thật lòng yêu anh ấy, thì có lẽ tình cảm của hai người đã hoàn toàn nảy sinh do hiểu lầm lẫn nhau mà ra.

À phải, Nghiêm Cẩn còn dặn tôi chuyển lời cho cô, hãy cứ lập gia đình đi, đừng vương vấn anh ấy nữa.

Có lẽ anh ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng tôi hy vọng hai người vẫn còn cơ hội hóa giải những hiểu lầm này.”
Câu nói này mang tới nhiều thông tin, phải một lúc lâu Quý Hiểu Âu mới tiêu hóa được chúng và tìm ra điểm quan trọng: “Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là sao? Chẳng phải anh ấy nói không giết người sao? Sao lại phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất?”
“Nghiêm Cẩn là anh ruột tôi.” Nghiêm Cẩn trả lời, “Người anh ruột duy nhất.

Tôi và anh ấy cùng lớn lên dưới một mái nhà, tôi tin nhân cách của anh tôi, tôi tin anh ấy không giết người.

Nhưng cô đã nghe câu này chưa, nói mãi một điều không có thật thì nó cũng trở thành sự thật.

Xưa nay làm gì nhà chúng tôi cũng đặt sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất lên hàng đầu, chúng tôi đã mời luật sư hình sự tốt nhất rồi, nếu đến ngày đó thật, chỉ mong giữ được mạng cho anh tôi mà thôi.”
“Tôi không hiểu lắm.” Sắc mặt Quý Hiểu Âu hơi tái đi, “Giết người là giết người, không giết là không giết, tội giết người mà có thể phán xử một cách không rõ ràng như vậy sao?”
“Vậy cô cứ từ từ trải nghiệm xem sao, để coi cảnh sát và tòa án sẽ cho cô thấy chân tướng thế nào.” Nghiêm Thận mở cửa đi ra thì chạm mặt cậu phục vụ bưng khay mang café vào.

Chị ngoái lại, nở nụ cười ảm đạm và nói: “Cô uống hết café rồi hãy đi, café ở đây thực sự ngon.

Lần này tôi có thể mời cô miễn phí, lần tới ghé lại có khi nơi này đã đổi chủ rồi, sẽ không còn thưởng thức được vị café thuần khiết đó nữa.”
Nghiêm Thận đi rồi.

Ngoài cửa loáng thoáng vọng vào tiếng lộp cộp của giày cao gót gõ xuống nền gỗ rồi dần biến mất, không gian xung quanh trở nên hoàn toàn tĩnh lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận