Rạng sáng sắc trời còn nhá nhem thường là lúc con người buồn ngủ nhất.
Khi Nghiêm Cẩn đang dựa vào tấm ván gỗ ngăn cách của buồng vệ sinh, mơ màng gần thiếp đi thì có tiếng kẻng.
Tiếng kẻng phá tan bóng tối của buổi rạng sáng, kéo Nghiêm Cẩn ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Cơ thể anh lập tức căng lên như chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Dựa vào độ sải bước theo tần suất bình thường, thời gian để anh đi hết 340m sẽ không vượt quá 3 phút 20 giây nhưng Nghiêm Cẩn lại có cảm giác đây là 3 phút 20 giây dài nhất cuộc đời mình, từng lỗ chân lông trên người đều như nở to ra vì hồi hộp.
Khi anh với bước đi vừa phải không nhanh không chậm đi tới cổng chính, nhìn thấy hình bóng người cảnh sát vũ trang, Nghiêm Cẩn hiểu rằng thành bại chính là vào thời khắc này, tâm trạng anh lại bình tĩnh lạ thường, cũng giống như mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, không màng phía trước hỗn loạn thế nào, giây phút anh giương súng lên mọi điều trên thế giới đều trôi đi thật nhanh bên cạnh, thế giới của anh chỉ còn lại mục tiêu trong kính ngắm bắn.
Khi đã đứng trước cánh cổng anh thậm chí còn dừng bước, lấy ra chiếc bật lửa trong túi quần châm điếu thuốc lá ngậm trên môi.
Cả thuốc lá lẫn bật lửa anh đều lấy từ chủ nhân của bộ quần áo rồi tiện tay bỏ vào túi.
Anh thản nhiên rít một hơi thuốc xong mới ngước lên, nhoẻn miệng cười với đồng chí cảnh sát vũ trang trong phòng trực ban rồi hất cằm với cổng ra vào, ý bảo anh ta mở cửa.
Vị cảnh sát đó nhìn anh thoáng qua, sau đó chuyển tầm mắt rồi tiếp tục quay lại nhìn anh, lần này anh ta nhìn anh lâu hơn một chút.
Sắc mặt Nghiêm Cẩn không hề tỏ ra khác thường nhưng trái tim lại bắt đầu trở nên dồn dập, thầm nghĩ bản thân toi đời rồi.
Nhưng chính giây phút cảm nhận được trái tim sắp vọt lên tận cổ thì cổng xếp tự động kêu một tiếng báo động rồi từ từ di chuyển, mở ra khe hẹp đủ cho một người đi qua.
Về sau khi vị cảnh sát vũ trang đó nhớ lại giây phút này, sự do dự trong phút chốc của anh ta là vì thấy Nghiêm Cẩn lạ mặt nhưng chính dáng vẻ nghiêm trang và thái độ ung dung của anh đã khiến anh ta không cách nào coi người lạ mặt đối diện là một nghi phạm giết người được.
Sự phán đoán sai lầm trong phút chốc tạo ra một hành động sai trái, đó là nhấn vào nút mở cửa tự động.
Tận mắt thấy tự do ở ngay trước mắt chỉ cách mình chưa tới một sải tay, Nghiêm Cẩn cố gắng kìm lại niềm thôi thúc muốn chạy thật nhanh ra ngoài, anh không quên mỉm cười với đối phương rồi thong thả từ tốn bước qua cánh cửa.
Mãi đến khi chắc chắn rằng đồng chí cảnh sát kia không còn nhìn thấy mình nữa, anh mới co giò chạy bạt mạng, bỏ xa nơi đã giam cầm anh suốt hai tháng qua.
Nhờ bộ cảnh phục và câu nói “đi làm nhiệm vụ”, một chuyến taxi miễn phí đưa Nghiêm Cẩn tới khu trung tâm thương mại tấp nập nhất ở trung tâm thành phố.
Chỉ cần bên trại giam phát hiện anh mất tích, họ chắc chắn sẽ nhắm vào những nơi như nhà ga, bến xe khách và sân bay.
Bởi theo tư duy của người bình thường, chắc chắn đầu tiên phải là tìm cách tẩu thoát khỏi Bắc Kinh, nhưng anh sẽ làm ngược lại.
Có lẽ không ai nghĩ rằng một kẻ trốn trại sẽ to gan xuất hiện ở nơi đông đúc nhất thành phố.
Nhưng đứng giữa con đường xe qua xe lại tấp nập, cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng hiểu thế nào là cảm giác mơ hồ không biết nên làm gì.
Giờ đây trên người anh chẳng có gì ngoài mấy đồng xu trộm được, gom góp lại cũng chưa tới ba đồng.
Lúc này đây anh chỉ muốn nhanh chóng cởi ra bộ cảnh phục bắt mắt trên người, ăn một bữa no nê rồi tìm một nơi đủ an toàn mà ngủ một giấc, mới có thể toan tính những bước đi tiếp theo.
Nhưng anh chẳng có nơi nào để đi.
Nơi thân thuộc với anh từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên anh cảm thấy thành phố này xa lạ tới vậy.
Anh từng có rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh này, nhưng giờ đây anh không dám chắc ai mới là người đủ tin cậy, anh không thể mạo hiểm thử thách lòng người vào thời điểm này.
Những người có thể đặt niềm tin hoàn toàn chỉ có ba mẹ và cậu bạn thân nối khố Trình Duệ Mẫn mà thôi.
Song ba mẹ là nơi anh tuyệt đối không thể liên hệ bây giờ, biết đâu giờ đây ở đó đã cắm đầy cảnh sát mai phục rồi.
Nghiêm Cẩn lựa chọn tới trung tâm thương mại này là để lên công ty của Trình Duệ Mẫn nhưng còn chưa bước qua cửa ra vào, Nghiêm Cẩn đã trông thấy camera đang quay tròn trước cửa rồi.
Nghiêm Cẩn lạnh sống lưng, nhanh chóng lùi xuống khỏi cầu thang, cứ thế lùi bước cho tới đường phố tấp nập, chen vào đám đông.
Chắc chắn cảnh sát đã điều tra tường tận các mối quan hệ xã hội của anh từ lâu.
Trong số những mối quan hệ đó, Trình Duệ Mẫn chắc hẳn được đặt lên hàng đầu.
Nếu anh bị bắt, camera ở đây sẽ là bằng chứng để nhận định rằng Trình Duệ Mẫn là kẻ che giấu nghi phạm, anh không thể làm hại người anh em nối khố của mình được.
Anh đứng giữa bóng tối của biển quảng cáo bên đường, một chiếc xe bus xả khói đi qua trước mặt anh.
Nghiêm Cẩn đứng im hồi lâu vẫn không biết nên đi đâu tiếp theo.
Có lẽ bỏ trốn khỏi trại giam thực sự là một quyết định ngoài ý muốn mà thôi.
Ngoài suy nghĩ cố chấp phải kiếm bằng được Phùng Vệ Tinh và Lưu Vĩ, Nghiêm Cẩn còn chưa kịp nghĩ cho tường tận.
Anh không sợ gì, chỉ sợ tự làm loạn suy nghĩ trong đầu mình.
Cái tên thứ ba bất chợt xuất hiện trong trái tim anh là Quý Hiểu Âu.
Trong hơn hai tháng ở trại tạm giam, mỗi đêm mất ngủ anh đều nghĩ đến cô.
Trước khi bị bắt anh chưa một lần đưa cô tới gặp bạn bè mình, những người từng gặp Quý Hiểu Âu chỉ có Nghiêm Thận, Hứa Chí Quần và Trình Duệ Mẫn.
Anh dám chắc ba người này tuyệt đối không bán đứng mình, nhưng anh không dám chắc sở cảnh sát có biết tới sự tồn tại của Quý Hiểu Âu hay không, anh cũng không dám chắc Quý Hiểu Âu có chấp nhận tình cảnh hiện giờ của mình hay không.
Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là: trước khi ra ngoại thành truy tìm Phùng Vệ Tinh ở tòa biệt thự kia, anh nhất định phải trông thấy người con gái mình hằng mong nhớ.
Mặc kệ tương lai ra sao, anh có những điều nhất định phải trực tiếp nói trước mặt cô.
Chiều hôm đó Quý Hiểu Âu cảm thấy bức bối một cách khó hiểu, áo len khiến cô ngứa ngáy, toàn thân cứ đổ mồ hôi lạnh.
Nhớ lại từ trước đến nay mỗi khi khó ở thế này đều có chuyện lớn xảy ra, Quý Hiểu Âu càng thấy khó chịu hơn, tựa như trên đầu treo một thanh kiếm sắc có thể bổ xuống bất cứ lúc nào.
Cho tới hơn 10h tối là giờ đóng cửa spa, thanh kiếm đó vẫn treo lơ lửng, hoàn toàn không có dấu hiệu rơi xuống.
Như mọi khi, nhân viên của cô về trước, trong cửa hàng chỉ còn lại một mình Quý Hiểu Âu, khi cô kiểm tra xong xuôi máy sưởi và tắt hết đèn đóm, đang định khóa cửa đi về thì sực nhớ bưu kiện chuyển phát nhanh nhận ban ngày còn để trên giường trong buồng, lại bật đèn quay lại.
Phải cầm nhiều thứ về nên Quý Hiểu Âu đi kiếm một chiếc túi nilon, vừa buộc xong miệng túi thì bỗng dưng nghe thấy vài tiếng động lạch cạch từ cửa sổ.
Phía Bắc vốn là hướng cửa ra vào, cửa sổ tầng một đối diện với con đường trong tiểu khu, đóng cửa chớp quanh năm.
Không nhìn được ra bên ngoài, Quý Hiểu Âu tưởng trẻ con nghịch ngợm nên không để ý tới, nhưng tiếng lạch cạch lại cứng đầu tiếp tục vang lên.
Cô bèn đứng dậy, đi tới cửa sổ cao giọng hỏi: “Gì đó? Nghịch ngợm vừa phải thôi nhé!”
Bên ngoài cửa sổ không ai đáp lời.
Cô lắc đầu, nhét hết đồ đạc vào túi nilon toan rời đi thì bên tai lại vang lên tiếng bộp bộp liên tục, giống như ném đá vào cửa sổ vậy.
Lần này Quý Hiểu Âu nổi giận, cô bỏ túi nilon xuống, mở cửa phóng thẳng ra ngoài, không quên mắng mỏ: “Đứa nào ném đá đấy? Đứng lại! Muốn ăn đòn không hả!”
Không gian bên ngoài im phăng phắc như tờ, không thấy bóng dáng người nào chỉ có ánh sáng lạnh lẽo trên đầu rọi xuống, gió thổi xào xạc trên ngọn cây trơ trụi chưa trổ lá, tạo thành cái bóng lộn xộn trước mũi chân cô.
Cô đứng đó một lát, lẩm bẩm: “Có ma rồi!” rồi lật đật trở vào.
Ngón tay vừa chạm tới tấm sắt lạnh lẽo trên cửa chống trộm, bất thình lình bị ai đó ôm lấy từ phía sau, cánh tay rắn rỏi như gọng sắt bao quanh vòng eo.
Cô há miệng muốn la lên lại bị bịt kín..